Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ


Bà nội Cố nhíu mi nhìn qua: “Con nhóc kia nói cái gì vậy?
Ta khi nào thì không nghĩ thoáng?”
Lục Tư Tư nhỏ giọng nói thầm: “Bất cứ lúc nào cũng không thay đổi, xưa nay ta vẫn luôn là có chấp bảo thủ.”
Bà nội vừa nghe, lạnh lùng nói: “Con nhóc thối, đang mắng ta phải không?”
“Ôi trời!”Lục Tư Tư hoảng sợ, tuổi lớn, mà lỗ tai còn tốt như vậy?
“Ha ha….” Cô giả ngu cười: “Bà ơi, cháu đâu có mắng bà, Sao cháu dám mắng bà chứ?”
“Này, cậu hai Cố, anh có thể đi mua giúp tôi đôi giày được không?”
Nhạc Cần Nghiên nhìn thoáng qua chân mình, nên đất lạnh băng, cô phát ốm mắt.

Cô sợ lạnh, vô cùng chán ghét.

Trầm Giai Kỳ vừa thấy, vẻ mặt xin lỗi, ” Nghiên Nghiên, thật xin lỗi, vừa rồi, may mà có cô.

Nhưng cả hai chúng ta có cùng cỡ giày, tôi có một đôi giày.

cao gót không tồi, nghĩ muốn chờ đứa nhỏ sinh xong thì mang, vẫn còn mới, cô đi vào trước đi, trên mặt rất lạnh, Lam Lam không phải đã nói, cô rất sợ lạnh sao?”
Nhạc Cần Nghiên sửng sốt, nhìn thoáng qua Trầm Giai Kỳ, trong lòng ấm áp, Lam Lam nhớ rõ cô sợ lạnh, Mộc Tử.

Hoành nhớ rõ cô sợ lạnh, duy chỉ Ôn Lãng không nhớ.

Cô tự giễu cười, xem ra ba năm qua cô cũng không thật sự yêu đương.

Cô nhìn Trầm Giai Kỳ cười cười: “Giai Kỳ, cho tôi đi, cảm ơn cô nhớ rõ tôi sợ lạnh.”
Trong suy nghĩ của cô, Lam Lam là một người vô cùng ấm áp.

Giai Kỳ, Tư Tư cũng vậy, cuộc đời đúng là luôn đầy rẫy chuyện ngoài ý muốn, nhưng vẫn luôn có những khoảnh khắc ấm áp.

Trầm Giai Kỳ gọi người đi tới phòng nghỉ lấy giày cho Nhạc Cần Nghiên mang.

Nhân viên cửa hàng vội dọn dẹp lại cửa hàng, chốc lát lại có thể bình thường buôn bán.

Trầm Giai Kỳ bảo dì mình làm một bàn lớn đồ ăn, mọi người cùng nhau ngồi trong sân nhỏ phía sau ăn cơm.

Nhạc Cần Nghiên tới nơi này là muốn đến uống rượu, nhưng vừa rồi đánh một trận, tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều.

Hiện tại cô không muốn uống rượu, càng muốn hiểu rõ chuyện bên nhà họ Cố chuyện hơn, rốt cuộc là ai thiếu đạo đức như vậy, phải làm chuyện cầm gậy đánh uyên ương (chia rẽ đôi lứa).

Lâm Mộng Nghỉ ngồi cạnh Trầm Giai Kỳ, bà nội cố cũng ngồi bên phía kia của Trầm Giai Kỳ.

Bà nội trừng mắt nhìn Lâm Mộng Nghi, “Mẹ Tiểu Ức, con cúi đầu làm gì?
Ra vẻ có tật giật mình.”
“Mẹ!”
Lâm Mộng Nghi bất đắc dĩ nhìn mẹ chồng, trước mặt người ngoài, bà lão không thể cho con dâu mình chút mặt mũi sao?
Lục Tư Tư lại đổ thêm dầu vào lửa, “Đúng rồi, bác gái Có, không phải bác đã làm chuyện gì rất có lỗi với Giai Kỳ chứ?
Sao mà cả đầu cũng không dám ngắng lên?”
Lâm Mộng Nghỉ vừa nghe, chỉ cảm thấy toàn thân căng cứng, Lục Tư Tư sao không học được sự thông minh tỉnh tế của chị Mộ Thanh chứ?
Đúng là thần kinh thô, khó trách mà ly hôn.

Không không không, bà không thể nghĩ như vậy, hiện tại là thời đại người trẻ tuổi, người ly hôn vẫn rất nhiều.

Tư Tư tay làm hàm nhai, ly hôn thì sao chứ?
Không thể lấy đôi mắt mình phán xét cuộc sống của người khác được.

Bà bỗng nhiên ghé mắt, nhìn Trầm Giai Kỳ, vẻ mặt áy náy mở miệng: “Giai Kỳ, chuyện trước đó đều là ta sai, ta không nên nói những lời như vậy với cháu, trước đây, ta, cũng không biết bản thân làm sao nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui