Mà cô ta, vẫn không nói ra.
Sau đó lại làm ra rất nhiều chuyện hãm hại Tiểu Ức, nguyên nhân rất đơn giản, cô ta không muốn để Tiểu Ức trở lại nhà họ Có.
Cho nên, nhà họ Có bọn họ, thật sự nuôi một con sói mắt trăng (vô ơn) sao?
“Hừ!”
Cố Ức Lâm giận dữ hừ lạnh một tiếng, cô ta nghĩ làm như vậy, bọn họ sẽ không biết sự tồn tại của Tiểu Ức sao?
Chuyện mẹ lo lắng cũng rất có lý.
Nhưng Có An An đã biết, không cần phải giấu diềm nữa, anh không muốn để em gái mình phải sống trong bóng tối như Vậy.
Công chúa nhỏ nhà họ Cố, không cần phải … chịu thiệt thòi như vậy.
Có Ức Lâm đem tư liệu để lại chỗ cũ, mới đứng dậy đi ra ngoài.
Trở lại trong phòng, anh nhìn thoáng qua thời gian, đang muốn gửi tin nhắn cho Giai Kỳ, nhưng lại không muốn quấy rầy cô nghỉ ngơi, Cố Ức Lâm có chút phiền não ôm di động.
Ngày hôm sau đi làm, đôi mắt Lục Hạo Thành càng trở.
nên trầm trọng.
Dọc theo đường đi đều tỏ vẻ vô tình, cũng không để ý tới Lam Hân.
Lam Hân vừa thấy anh vẻ mặt mỏi mệt, cười hỏi: “Lục Hạo Thành, tối hôm qua không phải không ngủ được chứ?”
Lục Hạo Thành tỏ vẻ bình tĩnh, “Bị bà xã vứt bỏ, có thể ngủ được sao?”
Lam Hân: “……” Cô vứt bỏ anh sao?
Người đàn ông thối này, lại nói đường hoàng như thế.
“Lục Hạo Thành, đó là bạn thân của em.”
Lục Hạo Thành nhìn cô, tức giận khó tan: “Anh là ông xã của em.”
Bạn thân so với ông xã quan trọng hơn, Lục Hạo Thành bỗng nhiên ý thức được vấn đề này.
Lục Hạo Thành vô cùng ghen tị với Nhạc Cẩn Nghiên, cô ta dựa vào cái gì có thể chiếm lấy bà xã của anh.
Để anh chăn đơn gối chiếc.
Lục Hạo Thành hận không thể lột đa Nhạc Cẩn Nghiên, hai tối nay anh trăn trở không ngủ được, là vì ai chứ “Đã biết, anh là ông xã của em, em nhớ kỹ”
Lục Hạo Thành vừa nghe lời này liền vui vẻ, nhớ rõ là tốt rồi.
Nhưng mà, ngay sau đó, Lam Hân lại chậm rãi mở miệng: “Lục Hạo Thành, em còn chưa thích ứng được thân phận này.
Lục Hạo Thành vừa nghe lời này, thiếu chút nữa đạp xe phanh lại.
Sau khi dừng xe ở ngã tư đèn đỏ, Lục Hạo Thành không nói gì, cởi dây an toàn, nhanh chóng nghiêng người về phía cô, thừa lúc Lam Hân không đề phòng mà hôn cô.
Lam Hân trừng lớn mắt, đồng tử kịch liệt co rụt lại.
Lục Hạo Thành, kẻ điên này, đây là trên đường cái.
Nhưng cô có thể cảm nhận được lúc này anh đang tức giận và đầy dục vọng, rất muốn hòa nhập vào cô, cảm giác đó mạnh mẽ xâm chiếm trái tim Lam Hân.
Mãi đến khi tiếng còi xe dồn dập truyền đến, Lục Hạo Thành mới lưu luyến rời khỏi bà xã nhà mình.
Thấy cô tình mê ý loạn, khuôn mặt nhỏ đỏ rực, tựa như mặt trời chiều, anh mới cười xấu xa, lúc cô động tình, đôi môi anh chậm rãi nói: “Lam Lam, mỗi ngày anh sẽ giúp em ôn tập một lần, để em nhớ rõ em là bà xã của anh.”
Lam Hân tức giận phập phông, “Đồ điên.”
Lục Hạo Thành nghe vậy, cười ha hả, sau khi nghe được tiếng còi thúc giục, anh mới chậm rãi khởi động xe.
Lam Hân nhìn về phía ngoài cửa sổ, đè lại lồng ngực phập phồng, không được, tim cô sắp nhảy ra ngoài rồi..