Tôn Tịnh Nhã nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc, mái tóc màu đỏ tía và lớp trang điểm khói dày khiến cô ta trông hơi dữ tợn.
Lam Hân cúi đầu, đám người này từ lúc đại học đến bây giò vẫn không có gì thay đổi.
“Khương Lam Hân, nghe nói hiện tại cô làm ở tập đoàn Lục Thị, không bằng, cô nói với giám đốc Lục một tiếng đi, để cho chúng tôi đi cửa sau, tất cả mọi người đều học thiết kế như nhau, vậy chúng ta cùng nhau đi làm ở tập đoàn Lục Thị đi2″Giọng điệu Vương Ngọc chanh chua sặc mùi ghen tị.
Lam Hân vừa nghe lời này, đáy lòng cười lạnh, đi cửa sau ư2 Ý của cô nói cũng rất tốt!”Cửa lớn ở tập đoàn Lục Thị luôn luôn rộng mở.
Các người muốn đến xin việc làm thì đều có thể, không ai ngăn cản các người.”
Lam Hân nói xong, liền có ý định muốn rời đi.
Tôn Tịnh Nhã lập tức đứng ra chặn đường cô.
Lam Hân đột nhiên nâng mi, ánh mắt lạnh như băng, toàn thân tỏa ra khí thế mạnh mẽ, giọng nói lại lạnh lẽo: “Như: thế nào?Bạn bè cũ gặp mặt ồn ào một lúc có phải cũng nên chia tay trong vui vẻ không?”
Tôn Tịnh Nhã thấy Lam Hân như vậy thì hơi sửng sót, lại cảm giác cô chỉ đang có tình làm ra vẻ mà thôi.
“Khương Lam Hân, lời Vương Ngọc vừa nói cô đã nghe hiểu chưa?
Chúng tôi muốn đi đến tập đoàn Lục Thị để làm việc, muốn mời cô hỗ trợ một chút, cô còn chưa trả lời chúng tôi đâu đấy.”
Lam Hân cười lạnh, đã gặp qua nhiều người không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy qua loại người không biết xấu hổ đến mức này.
“Cô là ai nhỉ? Dựa vào cái gì mà tôi phải giúp cô?
Mà tôi cũng không có nghĩa vụ gì phải giúp cô.
Đối với những người trước đây chỉ biết bắt nạt tôi để tạo niềm vui cho bản thân mà nói, hiện tại đưa ra yêu cầu vô lý như: vậy, không biết tự cảm thấy hỗ thẹn sao?”
Tôn Tịnh Nhã đỏ mặt, xấu hổ đến mức muốn tìm hố nào dưới sàn mà chui xuống.
Đối mặt với đôi mắt trong veo dường như có thể nhìn thấu lòng người của Lam Hân, lần đầu tiên cô ta có cảm giác xấu hỗ vô cùng.
Vương Ngọc lại không coi ai ra gì: “Khương Lam Hân, là cô không có năng lực đúng không?
Trên mạng đều truyền tin cô là người phụ nữ của Lục Hạo.
Thành, sẽ không phải ngay cả chút chuyện nhỏ ấy cũng không làm được chứ?”
Lam Hân phản kích: “Cho dù làm được, tôi cũng sẽ không giúp mấy người, cô nghĩ mình là ai chứ? Mặt mũi lớn như vậy à, dựa vào cái gì mà tôi phải giúp cô?”
Lam Hân nói rất dứt khoát.
“Gối hô, ” Vương Ngọc nhìn thấy sự tự tin và khí chất bình ổn trong mắt Lam Hân mà cô ta chưa từng thấy qua, lần đầu tiên tức giận đến mức không nói nên lời..
“Khương Lam Hân, cô chờ đó cho tôi.”
Vương Ngọc vừa nói xong, liên câm ly rượu vang trong tay hất về phía Lam Hân.
Lam Hân lập tức bị rượu vang đồ đầy từ đầu chảy xuống.
Tôn Tịnh Nhã vừa thấy, cũng lạnh lùng cười cười, cùng đem ly rượu hướng tới Lam Hân, Ngay sau đó, một ly, hai ly, ba ly, năm ly rượu vang, toàn bộ rượu đều đổ lên đầu Lam Hân.
t.LACH: LACH lề lý.
” Chung quanh, có vài tên phóng viên đã chớp ngay những cảnh này mà chụp lại.
Đám người Tôn Tịnh Nhã vừa thấy, sắc mặt cả đám đều trở nên tái nhợt.
Cô ta hướng về phía đám phóng viên mà quát: “Các người chụp cái gì mà chụp?
Ai cho các người chụp, đều cút hết ra ngoài cho tôi.”
Lam Hân nhắm chặt mắt lại, một lát sau, cô mới lấy tay vuốt mặt, hình như cô có duyên nợ sâu sắc với rượu vang thì phải.
Lần nào đi dự tiệc hiển nhiên cũng bị hắt rượu.
” Mấy phóng viên vẫn điên cuồng có gắng ghi lại cảnh tượng này.
Đám Tôn Tịnh Nhã vừa thấy vậy, mặt lập tức xám như tro tàn.
Chẳng lẽ cảnh tượng bọn họ bắt nạt Lam Hân đều được phóng viên chụp được rồi sao?.