Mà nhưng vào lúc này, tên vừa chạy trốn lúc nãy lại mang theo hai tên nữa kéo trở về.
Nhạc Cẩn Nghiên vừa thấy trong tay chúng có dùi cui điện và dao găm.
Đồng tử cô co rúm lại, không nghĩ tới những người đó lại có gan lớn tới độ này.
Mộc Tử Hoành cũng thấy được ba người kia.
Anh vội nói bên tai Nhạc Cần Nghiên: “Nghiên Nghiên, em đi mau, nhóm người này không muốn sống nữa rồi.”
Nhạc Cẩn Nghiên đỡ lấy anh, giọng nói đầy kiên quyết: “Muốn đi thì cùng nhau đi.”
“Nghiên Nghiên, nghe lời anh.”
Mộc Tử Hoành thấp giọng quát, toàn thân không còn sức lực, hơn nữa, cả người như muốn nổ tung, vô cùng khó chịu.
Anh đã dùng sức khống chế bản thân, hơn nữa cũng sắp chống cự không nổi nữa.
Tên cầm dùi cui điện nói: “Hôm nay ai trong các người cũng không chạy nồi, dám quản vào chuyện của ông đây, nay ông phế các người.”
Tên kia nói xong, vẻ mặt ác độc giơ dùi cui hướng tới Mộc Tử Hoành.
Mộc Tử Hoành thấy thế, đôi mắt đỏ ngầu sốt ruột, anh dùng sức ôm lấy Nhạc Cần Nghiên, bảo vệ cô trong lòng.
“…” Gậy đánh vào lưng Mộc Tử Hoành, anh khó chịu run rẫy, lại vẫn gắt gao ôm Nhạc Cẩn Nghiên.
“Mộc Tử Hoành.
“Nhạc Cần Nghiên hô to một tiếng.
Mà hai mắt Mộc Tử Hoành đã trợn trắng, đồng tử dần dần giãn ra, ánh mắt tràn ngập tơ máu, cả toàn thân to lớn lung lay như sắp đổ.
Cả người gục vào lưng Nhạc Cần Nghiên.
Nhạc Cần Nghiên đáy lòng sốt ruột, nhưng lúc này sức nặng của anh khiến cô không dám động đậy.
Cảm giác anh đã chống đỡ đến cực hạn rồi.
Lục Tư Tư nghe được Nhạc Cần Nghiên rống giận, cũng sửng sốt, lập tức dừng tay nhìn Mộc Tử Hoành.
Bỗng nhiên, khuôn mặt cô co rút, vẻ mặt đau đớn, một người đàn ông khác cầm dao găm lao về phía Nhạc Cần Nghiên “Nghiên Nghiên, A Hoành, mau tránh ra.”
Nhạc Cẩn Nghiên đáy mắt chỉ cảm thấy một tia sáng thoảng qua, đã bị người ta đẩy ra ngoài.
“Khốn kiếp.
…..
” Theo Nhạc Cần Nghiên ngã sắp xuống,
Mộc Tử Hoànhc ũng lảo đảo ngã theo, con dao kia đâm vào đùi Mộc Tử Hoành.
Lực của tên kia rất mạnh, trực tiếp đâm thẳng vào đùi anh.
Mà một tên khác muốn giáo huấn Nhạc Cẩn Nghiên, lúc đó cũng đang giơ dùi cui trong tay, mà Mộc Tử Hoành làm ra động tác bất ngờ, khiến gậy của tên kia trùng hợp đánh vào cùng một chỗ, con dao cũng ghim sâu hơn trước nhiêu.
Mộc Tử Hoành hoàn toàn mắt đi sức lực, cả người mềm nhũn ngã trên sàn, tất cả mọi chuyện đều xẩy ra quá nhanh.
Anh nhìn Nhạc Cẩn Nghiên không có việc gì, cũng yên tâm, yếu ớt cười với cô.
“Nghiên Nghiên, anh yêu em, em có tin vào tình yêu sét đánh không?
Trước khi gặp em anh cũng không hề tin nhưng sau khi gặp em rồi …..” Mộc Tử Hoành còn chưa nói hết câu đã hôn mê bắt tỉnh, lúc anh nhắm mắt lại, trong đầu vẫn là hình ảnh Nhạc Cẩn Nghiên xinh đẹp quyến rũ vào ngày đầu tiên anh gặp cô.
“A Hoành.”
Lục Tư Tư đau đón hét lên, nước mắt tuôn như mưa.
“Huhuhu...” Nhạc Cần Nghiên khóc đứng dậy, chạy đến chỗ Mộc Tử Hoành bên ôm lấy anh, “Mộc Tử Hoành.
Không cho anh xảy ra chuyện, nếu anh dám xảy ra chuyện, cả đời này tôi cũng không tha thứ cho anh.”
Nhưng hơi thở Mộc Tử Hoành vẫn yếu ớt, lẳng lặng nằm trong lòng cô.
Nhạc Cần Nghiên lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác mắt đi một người đau đớn đến thế nào.
Giờ khắc này, cô hận không thể khiến Mộc Tử Hoành lập tức tỉnh lại, cô tình nguyện làm thuốc giải của anh, khiến anh không phải chịu đau đớn nữa..