“Đáng chét”Âu Cảnh Nghiêu rủa thầm một tiếng, xoay người trở vê phòng.
Nhất định có thể tìm được chút dấu vết để lại, trong tình huống căng thẳng như vậy, bọn chúng không thể chu toàn mọi chỉ tiết được.
Trở lại phòng, ngồi trước máy tính, mười ngón tay lại lướt nhanh trên bàn phím.
Mà ở bệnh viện.
Lôi Lăng cầm một đôi giày trắng đi đến trước mặt Lục Tư Tư, nhìn cô co ro thân mình, ánh mắt không có tiêu cự, cả người đắm chìm trong đau đớn riêng mình, cảm xúc trào dâng đáy mắt, dường như cô đã mình đầy thương tích từ rất lâu, ngay cả khi anh đến bên cạnh cũng không phát hiện.
Anh nhìn đôi chân lắm lem của cô và xỏ vào một đôi tất rồi mới để cô mang giày vào.
Sau khi mang xong chiếc giày cuối cùng,Lục Tư Tư mới tỉnh táo lại, nhìn thấy động tác của đối phương, cô hơi sửng sốt, lập tức cười khổ: “Cám ơn anhI”
Một người xa lạ, còn có thể làm được chuyện như vậy, vì sao cha đẻ của cô, nga cả chút ám áp cũng không miễn cưỡng trao cho hai chị em cô chứ?
Thứ hai chị em cần là một mái ấm, mà không phải tiền.
Tiền nhiều thì có ích lợi gì, cô và em trai đều phải sống đau khổ.
Từ khi mẹ bị ép rời đi, cô chỉ biết, nhà của mình, không bao giờ … được hạnh phúc như trước đây nữa, nhưng không nghĩ tới lại bắt hạnh tới vậy.
Lôi Lăng nhìn cô như vậy, đáy lòng nỏi lên thương tiếc, đem áo khoác cởi ra, khoác lên người Lục Tư Tư.
Lục Tư Tư lại thêm sửng sốt, đối với một người xa lạ, biểu hiện có phải hơi ân cần quá rồi không.
Lôi Lăng tựa hồ nhìn ra sự nghi ngờ của cô, hơi cong môi cười, “Tôi cùng tập đoàn Lục Thị có hợp tác, cô là chị gái của Lục Hạo Thành, tôi làm việc này đều là vì cậu ta, cô không cần thấy gánh nặng.”
Lục Tư Tư hiểu rõ, cũng không nói chuyện.
Những người chờ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật thầm cầu nguyện rằng Mộc Tử Hoành sẽ bình an vô sự.
Mà phòng đấu giá, Lục Hạo Thành tháy Âu Cảnh Nghiêu vẫn chưa trở lại, nhìn thoáng qua lối vào, lại chậm rãi quay.
đầu, lúc này, định giá của Vĩnh Hằng Chỉ Tâm đã lên tới tám ngàn vạn.
Lục Hạo Thành cảm thấy giá cả sẽ còn tiếp tục cạnh tranh, anh cũng chưa ra giá, tối hôm nay, Vĩnh Hằng Chỉ Tâm chính là vật báu vô giá.
Anh ngả người về phía sau, bộ vest đen thời thượng, khí chất quý ông lộ rõ, vô cùng đẹp trai.
Lâm Tử Thường trộm nhìn Lục Hạo Thành, cho dù nhìn xa như vậy, cô ta vẫn mặt đỏ tim đập.
Đêm nay anh chưa đấu giá món đồ nào cả, cô ta có cảm giác mục tiêu của Lục Hạo Thành chính là Vĩnh Hằng Chỉ Tâm.
Lục Hạo Thành nhìn Vĩnh Hằng Chi Tâm, ánh sáng xanh tỏa ra, xa hoa dưới ánh đèn,anh thậm chí có thể tưởng tượng được cảnh bà xã mình mang nó sẽ đẹp đến thế nào.
Hiện tại anh có tiền, tiêu tiền cũng không cần phải nhìn mặt ai, có thể mua món đồ mình thích tặng cho người mình yêu, điều này khiến anh cảm thấy rất tự hào.
Những người khác vẫn tiếp tục giơ thẻ đấu giá, Lục Hạo Thành vẫn lẳng lặng ngồi.
“Một triệu.”
“Một triệu một ngàn vạn.”
“Một triệu hai ngàn vạn.”
Giọng của đấu giá viên đầy mê hoặc, hào hứng hét lên số hiệu của từng người đấu giá.Dường như anh ta phấn khích đến nỗi không giữ vững được micro.
” Vĩnh Hằng Chỉ Tâm đã thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người, là món đồ độc nhất vô nhị, rốt cuộc sẽ về tay ai2Chúng ta mỏi mắt mong chờ.”
“Một triệu năm nghìn vạn.”
Có một người phụ nữ kích động tăng giá.
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua đối phương, cũng không giơ thẻ..