Anh yêu Cố Ức Lam, vì cô ta mà tạo ra thế giới chỉ thuộc về Cố Ức Lam.
Mà Lâm Mộng Nghỉ vừa thấy dáng vẻ hâm mộ của người trong hội trường, tự hào cười cười.
Hạo Thành cả đời này, chỉ vì con gái bà.
Sau này, bà cũng xem Hạo Thành như con ruột vậy.Tất cả những chuyện thằng bé làm cho con gái mình, bà vẫn ghi tạc trong lòng.
Cố Ức Sầm bội phục nhìn Lục Hạo Thành, thật đáng mặt đàn ông.
Khó trách, đêm đó anh cho Tiểu Ức một ngàn vạn tiền tiêu vặt, cậu ta ghét bỏ đến như vậy, thì ra là anh không đọ nổi cậu ta.
Mà Lục Hạo Khải, lại mang vẻ mặt hèn mọn nhìn Lục Hạo Thành, vì một người phụ nữ, bỏ ra ba triệu mua một sợi dây chuyền, anh ta vẫn ngu ngốc như vậy.
Đám người chung quanh đều xôn xao bàn tán, người Lục Hạo Thành yêu rốt cuộc là ai?
Mà toàn hội trường, không còn có người nào ra giá.
Người bán đấu giá vừa thấy, đã biết, giá cả này đã được chốt.
Anh ta hồ hởi nói: “Hai triệu chín ngàn chín trăm chín mươi chín vạn, còn có ai muốn ra giá không?
Thế giới này chú ý tới Vĩnh Hằng Chi Tâm, là độc nhất vô nhị tồn tại trên thế giới.
Đây là thiên hạ một chiếc duy nhát trên thế giới, nếu bỏ lỡ: sẽ không còn nữa ……..” Giọng đấu giá viên dõng dạc khiến người ta không khỏi xúc động.
Nhưng không ai giơ bảng trả giá nữa.
Người phụ nữ số 18 vừa rồi cũng không cam lòng nhìn thoáng qua Lục Hạo Thành, chậm rãi ngồi trở lại.
“Hai triệu chín ngàn chín trăm chín mươi chín vạn lần thứ nhất.”
Hiện trường vẫn như một mảnh yên tĩnh.
“Hai triệu chín ngàn chín trăm chín mươi chín vạn lần thứ hai.”
Hiện trường vẫn không có ai giơ thẻ bài.
“Hai triệu chín ngàn chín trăm chín mươi chín vạn lần thứ ba, chúc mừng giám đốc Lục, đoạt được ngôi sao sáng ngày hôm nay, Vĩnh Hằng Chỉ Tâm.”
Đấu giá viên kéo dài âm cuối, khiến cả hội trường nháy mắt sôi trào.
Lục Hạo Thành nhìn Vĩnh Hằng Chi Tâm, mỉm cười đứng dậy đi bàn giao.
Dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, anh mang theo Vĩnh Hằng Chi Tâm đi ra ngoài.
Vẻ mặt mang theo ý cười thản nhiên, bóng dáng kia đã khắc sâu trong tâm trí rất nhiều người phụ nữ.
Lâm Mộng Nghi vừa thấy, thấp giọng bên tai Có Ức Sầm nói vài câu.
Cố Ức Sầm vừa nghe, nhíu mi, lập tức đứng dậy đuổi theo.
Buổi đấu giá kết thúc, tất cả mọi người lục tục đứng dậy rời đi, mọi câu chuyện đều xoay quanh việc Lục Hạo Thành coi tiền như rác đoạt được Vĩnh Hằng Chi Tâm.
Có người rất hâm mộ, nhưng có người lại khó hiểu, bỏ ra nhiều tiền như vậy chỉ để mua một cái vòng cổ Ngoại trừ đẹp đẽ, lại không còn tác dụng gì.
Tuy nhiên đối với Lục Hạo Thành mà nói, lúc anh làm được một việc cho người phụ nữ mình yêu, mặc kệ trả giá đến mức nào, anh đều rất vui vẻ.
Ánh mắt Tần Ninh Trăn lạnh lẽo, tập đoàn Lục Trăn ngày càng tuột dốc, mà Lục Hạo Thành lại có thể ở đây làm mắy chuyện nhàm chán này.
Ba triệu, tên sói con này, xem ra mấy năm nay buôn bán rất nhiều tiền nhỉ?
Bà ta âm thầm tính toán nhiều năm như vậy, cũng chỉ có chút tài sản ấy.
Bà ta đứng dậy định rời đi, chắc Ân Ân bên kia cũng đã xong việc rồi, bây giờ bà ta qua đó là vừa.
Mà Lâm Mộng Nghi vừa thấy liền nói: “A Trăn, chúng ta đi uống một chén đi.
Bây giờ còn sớm, đêm nay cũng không lấy được món gì mình thích.”
Tần Ninh Trăn vừa nghe, cười cười: “Chị Cố, đêm nay thôi đi, em còn có chuyện khác phải làm.”.