Lam Hân: “Em có lo lắng cũng không thể giải quyết được chuyện gì, chỉ biết hy vọng Mộc Tử Hoành đừng bị thương một cách oan ức như vậy.”
Ánh mắt Lục Hạo Thành lẳng lặng nhìn cô, mấy ngày nay, vì chuyện của Mộc Tử Hoành cô cũng gầy đi không ít.
“Lam Lam, sẽ không đâu, anh sẽ không để cho Tử Hoành phải bị thương oan uỗng.” Đám người kia ở trong tù, cũng sẽ không được dễ chịu.
Chịu không nồi nữa, tự nhiên sẽ nói ra lời nói thật.
“Vâng! Chính anh cũng phải cẩn thận một chút, đừng để lại bị Tần Ninh Trăn tính kế.” Lam Hân cũng lo lắng cho anh, người phụ nữ kia thật sự vô cùng đáng sợ.
Lục Hạo Thành vừa nghe những lời nói lo lắng của Lam Hân liền đem cô ôm vào lòng “Lam Lam, anh hiện tại có em rồi, thêm cả ba anh em Tiểu Tuấn nữa, hiện tại anh chính là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới, sao có thể dám sơ xuất để mình gặp chuyện không may được?Em yên tâm, anh sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, anh còn phải chăm sóc cho bốn mẹ con em nữa mà.
Cứ nghĩ đến mỗi lúc sáng sớm tỉnh lại, có ánh mặt trời, có bữa sáng, còn có một người thế giới chỉ có một, là em.”
Lam Hân hạnh phúc cười cười, “Lục Hạo Thành, chúng ta cùng bạn bè của chúng ta, tất cả đều phải thật hạnh phúc.”
“Đúng! Sẽ như vậy, Lam Lam, chúng ta, mấy người Tử Hoành, sẽ đều được hạnh phúc ” Lục Hạo Thành nhẹ nhàng vỗ vai cho cô.
Điện thoại Lục Hạo Thành vang lên, anh lập tức buông lỏng Lam Hân ra, giơ tay với điện thoại để nghe.
“Alo! Cảnh Nghiêu.”
Âu cảnh nghiêu: “Tôi đã tìm ra được một ít chứng cớ, tuy nhiên tôi đã bị người ta theo dõi, phía sau có hai chiếc xe đi theo tôi, Tiểu Tuấn hiện có ở nhà không? Thằng bé có thể trợ giúp tôi.”
Lục Hạo Thành nói: ” Thằng bé không có ở nhà, hiện tại tôi sẽ gọi điện thoại cho nó.”
Lục Hạo Thành nói xong thì đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Lam Hân để cho cô an tâm, ngay lập tức chạy lên trên tầng.
Lam Hân thấy phản ứng của Lục Hạo Thành có chút kỳ quái, anh đang làm gì vậy, phải lén lén lút lút làm sau lưng cô 2 Sau khi Lục Hạo Thành chạy lên tầng, lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Tuần.
Điện thoại rất nhanh đã được kết nói: “Alo, cha hả, có chuyện gì vậy ạ?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm ổn của Tiểu Tuần.
Lục Hạo Thành liền nói: “Tiểu Tuấn, chú Cảnh Nghiêu của con hiện tại gặp một chút phiền toái, chú ấy đang bị người khác theo dõi.
con có biện pháp trợ giúp chú ấy không?”
Lam Tử Tuấn lập tức trả lời: “Con đã biết, một lát nữa con sẽ gọi điện thoại cho chú ấy.”
Sau khi cúp điện thoại của cha mình, Lam Tử Tuấn lập tức gọi điện thoại cho Âu Cảnh Nghiêu.
“Chú Cảnh, chú đang ở đâu?”
Âu Cảnh Nghiêu: “Tiểu Tuấn, sớm biết vậy chú đã trực tiếp gọi điện thoại cho cháu_, lại phải quay một vòng gọi điện thoại cho cha cháu nữa.”
Lam Tử Tuấn: “Hiện tại cháu gọi đến cũng không quá muộn, nói cho cháu biết vị trí của chú đi.”
Âu Cảnh Nghiêu nhìn thoáng qua chung quanh: “Tuyến kéo dài đường An Thành, biển số xe, chỉ cần bám trụ qua hai cột đèn đỏ nữa là được.”
Lam Tử Tuấn: “Vâng, cứ giao cho cháu.”
Sau khi Lam Tử Tuần cúp điện thoại, rất nhanh đã gửi tin qua cho sư phụ, nói cho sư phụ mình biển số xe và lộ tuyến của Âu Cảnh Nghiêu Tin nhắn phản hồi rất nhanh đã gửi đến [ Tiểu Thất, lúc ta đang ngủ có thể đừng giao nhiệm vụ cho ta có được không?]
Lam Tử Tuần vừa thấy, hơi cong khóe môi: [ Sư phụ, tình huống rất khẩn cấp, người phải giúp con.]
[ Đã biết, đã biết, con quấy rầy chuyện tốt của ta, về sau nhất định phải bồi thường cho ta thật tốt, cô gái nhỏ xinh đẹp bị ta làm tức giận mà bỏ đi rồi, nhìn thấy dáng vẻ rất đáng thương đó.]
Lam Tử Tuấn vừa thấy, hơi nhíu mi, sư phụ không phải đang ngủ sao?
Sao lại khiến cô gái xinh đẹp tức giận bỏ đi vậy?
Lam Tử Tuần phát tin tức hỏi: [ Cô gái nhỏ xinh đẹp là ai?]
“/ cười xấu xa / Săn từ quán bar trở về…
Lam Tử Tuấn rõ ràng hiểu được đó là ý gì..