Tất nhiên, Âu Cảnh Nghiêu cũng sợ làm bẩn mắt của mình, vị trí của video điều chỉnh một chút, nằm bên cửa số.
Ị | Âu Cảnh Nghiêu nhìn vào thời gian, nở nụ cười lạnh lùng: Ị “Đây là con gái của Vương gia, Vương Ngọc.
Tự động gửi đến cửa, còn nữa, Cố An An đến rồi.
Tôi đã sử dụng số.
hiệu nhỏ trên máy tính, gửi cho cô ta vị trí và tin nhắn, bây giờ họ là vợ chồng, Lục Hạo Khải làm như vậy, với tính cách của Cố An An, sẽ không bỏ qua đâu.”
Lam Tử Kỳ: “Cậu yên tâm, tôi học vẫn tốt hơn cậu, tôi có thể nói rõ với cậu, chỉ cần chúng ta còn học chung một lớp, cậu vĩnh viễn cũng không vượt qua nổi tôi.”
Lam Tử Kỳ trong lòng nghẹn một hơi, cô bé làm cái gì cũng muốn thật hoàn hảo, cũng muốn làm tốt nhất có thể.
Kỳ Kỳ thích vẽ tranh, nhìn những đứa trẻ khác chơi trò chơi, nhưng mình lại trốn ở nhà vẽ tranh, cuối cùng chờ: đợi cơ hội triển lãm mỹ thuật, lúc đó không ai biết cô bé háo hức thế nào.
Bức tranh thủy mặc hoa sen là kiệt tác của cô bé.
Lần này cô bé nhất định phải đoạt giải, người khác càng khinh thường mình, Kỳ Kỳ lại càng phải tiến tới, càng muốn vượt trội hơn người.
Nhưng Tần Điềm Điềm, chẳng gây nên sợ hãi gì cho cô bé cả.
“Hừ! Lúc này mới bắt đầu vào học, cậu thật cho rằng bản thân rất giỏi sao?”
Tần Điềm Điềm lại khóc nhè.
“Được lắm, Tần Điềm Điềm, chỉ là một đứa trẻ, sao cứ phải cố chấp như vậy?
Bài viết chính tả trên lớp, sáu kí tự thì sai năm, mà Lam Tử Kỳ, có thể viết đúng quy phạm, không sai một chữ, xem bạn ấy bình thường nghiêm túc học hành, nên làm bài rất thấp.”
Tần Điềm Điềm nghe vậy thì cúi đầu, nước mắt lăn dài, ghen tị Lam Tử Kỳ học tập tốt hơn mình, hơn nữa, cũng không để ý tới mình.
Sở Phi Dương là bạn cùng bàn, Sở Phi Dương lại không nói chuyện với mình chỉ nói với Lam Tử Kỳ, quả thật tức giận.
Lục Hạo Thành cúi đầu, nhẹ nhàng xoa đầu Lam Tử Kỳ “
Kỳ Kỳ nhà chúng ta là giỏi nhất, bài tập ở nhà chưa bao giờ để cha mẹ lo lắng.”
Lam Tử Kỳ nâng mắt, nhìn anh cười sáng lạn, “Cha yên tâm, con sẽ không khiến cha mẹ mắt mặt.”
Lam Tử Kỳ nói xong, xoay người nhìn thoáng qua mẹ, thấy sắc mặt mẹ tái nhọt, đáy lòng đau xót, cô bé kéo tay Lam Hân.
Lam Hân sửng sót”Kỳ Kỳ.”
“Mẹ, cha tốt, đừng tức giận với cha.”
Lam Tử Kỳ nói xong, đem tay Lam Hân, nhẹ nhàng đặt vào tay Lục Hạo Thành.
Lam Hân nhìn thoáng qua Lục Hạo Thành, thấy mắt anh tràn đầy áy náy.
Lam Hân vội né tránh, bảy năm trước, cô không dám nghĩ đến.
Nhưng sao Kỳ Kỳ lại như vậy?
Là sợ cô cùng Lục Hạo Thành cãi nhau sao?
Lục Hạo Thành cúi đầu nhìn con gái, ba anh em chúng thông minh như vậy, chỉ sợ đã sớm biết rồi.
Là người cha này yêu đuối, ngay cả điểm này cũng không dám thừa nhận, để cho máy đứa chịu tổn thương như vậy Tần Hoài tức giận nói: “Điềm Điềm, còn không tới xin lỗi cho ta, con muốn bị đuổi khỏi đây sao?”
Lấy năng lực của Lục Hạo Thành, muốn cho con anh ta cút khỏi trường học, đó là chuyện quá dễ dàng.
“Con không.”
Tần Điềm Điềm cũng nghẹn.
một hơi, không lùi bước.
Trong lòng con bé nghĩ, Lam Tử Kỳ không có gì cao quý hơn mình.
Mẹ nói, mình là công chúa nhỏ cao quý nhát, thế giới này không có ai sánh được, trong phòng cũng có rất nhiều váy công chúa, còn có rất nhiều món đồ chơi mà bạn bè không có, Mỗi dịp nghỉ lễ đều được bố mẹ đưa ra nước ngoài chơi, mua rất nhiều đồ ăn ngon và đồ chơi đẹp về.
Cha chiều chuộng mình tắt cả, khiến mình trở thành công chúa nhỏ hạnh phúc nhất trên đời, nhưng ba anh em kia lạnh lùng thản nhiên với mình, không có chút hảo cảm, nhìn mình như bệnh dịch không hề có dáng vẻ tốt..