“Cha, mẹ, mọi người đã trở lại.”
Kỳ Kỳ sau khi biết chuyện mình có cha ruột thì rất vui vẻ.
Hoàn toàn bỏ đi hai chữ”tương lai”, trực tiếp gọi cha.
“Ừm! Kỳ Kỳ, có nhớ cha không?”
Lục Hạo Thành đi qua đi ôm lấy con gái, hôn lên mặt cô bé một cái.
Lam Tử Kỳ hạnh phúc gật đầu, đôi mắt trong veo tràn đầy ý cười, “Cha, nhớ, rất rất nhớ, mỗi phút mỗi giây đều suy nghĩ, bạn học trong lớp cũng không dám … mắng ba anh em con không có cha nữa, ngược lại đều đã biết cha là cha của bọn con, tất cả đều trở nên khách khí.”
Lục Hạo Thành nhẹ nhàng vuốt tóc con gái “Kỳ Kỳ, đều lỗi của cha, không sớm nói cho các con.”
Mắt Lam Tử Kỳ mờ hơi nước ” Hiện tại nói ra cũng không muộn, mẹ con vẫn là của cha, ba anh em vẫn là của cha.”
Sau khi có cha, cô bé cảm giác oan ức đã chịu trong khoảng thời gian này, lúc được cha ôm vào lòng lập tức tan biến.
“Ôi trời, con nhóc này cái gì cũng nói được.”
Bà nội Cố nhìn thấy ba chắt ngoại, đều muốn ôm về nuôi.
Cô nhóc này thật lạnh lợi, có con bé ở nhà, bà nhất định sẽ rất vui vẻ.
“Cố nội, ta cháu chính là áo bông tri kỷ của mẹ.”
Lam Tử Kỳ nhìn bà cố cười đắc ý.
“Ôi trời, con bé thật khiến người ta yêu thích.”
Bà đưa mắt nhìn Mộ Thanh, “Thanh Thanh, mấy năm nay vật vả cho cháu, mang theo ba đứa nhỏ thật không dễ dàng.”
Mộ Thanh cười với vẻ mặt hạnh phúc nhìn ba anh em Lam Tử Tuần “Dì Phương, không vắt vả, rất hạnh phúc.”
Bà nội Cố tên gọi là Vân Phương, Mộ Thanh vẫn gọi là dì Phương.
Nền tảng gia đình bà ở thành phố Ninh, cũng là một gia tộc lâu đời cả trăm năm, đến giò vẫn tồn tại.
Bà nội Cô tuy rằng tuổi đã già, nhưng còn có tiền hơn hai cậu con trai nhà mình.
Mà lúc này, điện thoại Có Ức Lâm vang lên, anh đứng dậy đi nghe điện thoại, Lam Hân vừa thấy, ánh mắt chọt tối sằm.
“Alol”
“Cậu hai, tra ra được, là một phụ nữ sai khiến nhóm người đó làm như vậy, số điện thoại đã điều tra, là một người tên Tố Thu Bình.”
“Thu Bình?”
Cố Ức Lâm khó hiểu, người này anh cũng không quen biết.
Cố Ức Lâm lại hỏi: “Bao nhiêu tuổi?”
“Năm nay năm mươi mốt tuổi.”
Có Ức Lâm: “Có ảnh chụp không?”
“Có thông tin chứng minh thư, lát nữa tôi sẽ gửi qua cho cậu hai, nhưng cậu sẽ phải vất vả điều tra rồi.
Cố Ức Lâm cười nói: “Cám ơn, hôm nào mời anh ăn cơm.”
“Cậu hai, cậu cũng giúp tôi không ít, chút việc nhỏ này không tính là cái gì, tôi còn có việc, cúp máy trước nhé.”
Cố Ức Lâm vừa cúp điện thoại đã nhận được thông tin đối phương gửi đến.
Anh nhìn thoáng qua, cũng không quen biết người này, rất xa lạ.
Anh đem thông tin gửi qua cho Lục Hạo Thành.
[ Hạo Thành, tôi biết cậu quen biết rộng rãi, giúp tôi điều tra một chút, tôi phải nhanh biết được là ai đang uy hiếp Giai Kỳ.Càng nhanh càng tốt.].