“Wow! Giám đốc Lam thực sự là tinh mắt, tôi thực sự quan tâm đến cô ấy, nhưng sau khi thêm WeChat của cô ấy, gửi tin nhắn cho cô ấy, thì cô ấy không trả lời lại cho tôi.”
Giọng điệu của Lâm Hạo Thiên không thể che giấu sự thất vọng.
Trong tai Lam Hân, anh ta giống như đang thất tình vậy.
Lam Hân nói: “Cô ấy đã bị tổn thương, nên không dễ dàng tin tưởng đàn ông như vậy, nếu anh thực sự thích cô ấy, thì có thể mất một thời gian.”
Lâm Hạo Thiên nghe xong, nắm tay chiếc lược run nhẹ một chút, hỏi: “Giám đốc Lam, tổn thương như thế nào?”
Khó trách cô ấy rất phòng bị bản thân mình.
Nhưng với khuôn mặt đẹp trai của anh ta, có nhất thiết phải phòng bị không?
Anh ta rất đẹp trai và rất an toàn.
Lâm Hạo Thiên có tình nhìn mình trong gương, vẫn rất hài lòng.
Lam Hân mỉm cười: “Tôi sẽ không nói với anh đâu, một ngày nào đó anh thực sự bước vào trái tim của cô ấy, cô ấy tự nói cho anh nghe, sẽ thích hợp hơn một chút.”
Lâm Hạo Thiên cảm kích cười: “Giám đốc Lam, cô nói cho tôi biết chuyện này là tôi đã cảm kích lắm rồi, ít nhất tôi biết bây giờ phải làm gì rồi.
Cảm ơn!”
“Không cần, tôi cũng hy vọng Tinh Tinh có thể tìm thấy hạnh phúc của riêng mình.
Nhưng cô ấy là một cô gái tốt, anh không thể làm tổn thương người ta đâu đó.” Lam Hân nói.
Lâm Hạo Thiên cô đã tiếp xúc nhiều lần và cảm thấy rằng nhân phẩm của người này không tồi.
Lâm Hạo Thiên cười nói: “Giám đốc Lam, cô yên tâm, tôi chắc chắn không phải là tra nam.”
Lam Hân đang muốn trả lời, bỗng nhiên, cô nhìn thấy bóng dáng của năm người phụ nữ trong gương, cô từ từ chau mày.
“Yo! Đây là ai vậy? Đây không phải là giám đốc Lam của Tập đoàn Lục Thị sao?” Tần Ninh Trân nhìn Lam Hân mỉa mai.
Những người này vừa hay là Lục Tư Ân, Tần Ninh Trán, Có An An, Lâm Tử Thường và Bùi Dao Thanh.
Mấy người bọn họ bước vào, phòng làm việc bỗng sáng sủa ngay lập tức.
Lâm Tử Thường nhìn Lam Hân xinh đẹp trong gương khuôn mặt liền ghen tị.
“Xem ra, cô ta cũng đến buổi từ thiện?”
Lục Tư Ân đứng nói bên cạnh: “Người giống như cô ta, đi cũng là đi cho biết, cô ta có tiền để mua đồ sao?”
Lâm Tử Thường mỉa mai: “Ân Ân, nói như vậy trước mặt người ta không tốt đâu.”
Tần Ninh Trân mỉm cười lạnh lùng: “mọi người đừng coi thường người ta, người ta có kim chủ đó.” Con của Lam Hân là con của Lục Hạo Thành, điều này, mấy ngày nay gần như suýt chút nữa khiến bà ta tức chết.
Mà Cố An An và Bùi Dao Thanh đứng một bên không nói gì.
Lam Hân liệc nhìn Cô An An và Bùi Dao Thanh trong gương, đúng là chó cắn người không sủa.
Cố An An và Bùi Dao Thanh luôn có thể giả vờ.
Lâm Tử Thường dường như nghĩ rằng điều này là không đủ, mỉa mai nói: “còn không biết là có mấy kim chủ nữa đấy?”
Lam Hân chau mày một cái, nhìn mấy người phụ nữ đó vừa tung vừa hứng, ánh mắt lạnh lùng, “Cô Lâm, nhà vệ sinh bị tắt nghẽn, cô có thể im lặng không, một mùi thối trong phòng, thực sự không thể chịu nỗi.”
Lam Hân bỗng nhiên mở miệng, với lại nói chuyện còn không khách sáo, khuôn mặt Lâm Tử Thường tức giận chuyển sang màu trắng.
nHÌ: ch ” Lâm Hạo Thiên không nhịn được cười.
“Giám đốc Lam, lời này của cô, đúng là thích hợp đó? Tôi cũng cảm thấy mùi thối đầy căn phòng này, quá khó chịu rồi.”
Lam Hân: “Tôi thấy nơi này của anh cần xịt thơm lại.”
Lâm Hạo Thiên có thể hợp tác mở miệng, “hình như ở chỗ tôi có, chút nữa tôi sẽ đi lấy xịt một chút.”.