Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ


Tên gầy bên cạnh thì nở nụ cười dâm đãng: “Đại ca, dáng người con đàn bà này rất tuyệt đó.”
“Ừ! Chờ một chút mày cũng có phần.”
Tên đại ca cười tà ác, nhìn thấy dáng vẻ quyền rũ kia, nếu đêm nay được hưởng thụ thì chắc hẳn sẽ rất ngất ngây, gã bèn xoay người muốn kéo lấy Lục Tư Tư.

Nhưng còn chưa có đụng tới người Lục Tư Tư, tay đã bị người ta đá một cước.

“A….

Đau quá, tên khốn nào...!dám xem vào chuyện của ông đây.”
Tên béo phẫn nộ mắng to.

Nâng mi vừa thấy, chỉ thấy một người đàn ông mặc tây trang màu trắng, kính mắt gọng vàng, đường nét tuần tú, đang mỉm cười nhìn hai gã, mặc dù đang cười, nhưng nụ cười tựa băng, khiến người ta lạnh sống lưng.

“Đúng là thói đời, lá gan các người cũng lớn quá nhỉ, dám ngang nhiên như vậy.”Lôi Lăng quỷ dị nhìn đối phương.

“Hừ! Tốt nhất đừng nhúng tay vào chuyện này, việc này cũng không phải chuyện mày có thể xen vào.”Gã béo nghiêm nghị rống to với Lôi Lăng.

“Ô, vậy nói xem nào, vì sao tôi không thể xen vào?”Lôi Lăng đi qua, thật cẩn thận nâng Lục Tư Tư đang ngã đau đón dưới sàn.

Vừa thấy khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Lục Tư Tư, anh ta hơi sửng sốt, nở nụ cười một cách nhã nhặn: “Tiểu thư, cô không sao chứ?”
Lục Tư Tư lắc đầu, cảm kích nhìn thoáng qua đuối phương “Cám ơn! Tôi không sao.”
“Tư Tư, Tư Tư, chị không sao chứ!”
Lúc Nhạc Cần Nghiên nhìn thấy Lục Tư Tư tự đáy lòng cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Lục Tư Tư nhấp cánh môi khô khóc, vội vã nói: “Nghiên Nghiên, mau, A Hoành, A Hoành đang trong tình trạng vô thức bị người ta mang đi rồi.

Cậu ấy bị đưa vào một phòng khách sạn, em mau đi tìm đi.”
Nhạc Cần Nghiên sửng sốt, Mộc Tử Hoành sao?
“Ở đâu?”
Cô vội vàng hỏi, trong tình trạng không có ý thức bị đưa vào một căn phòng, chuyện này có thể nghĩ ra được.

Mộc Tử Hoành cũng đang bị người ta hãm hại.

Lục Tư Tư chỉ chỉ hướng mình vừa chạy qua, thở hồng hộc nói: “Từ nơi này rế vào, ở dãy bên trái, cụ thể là phòng nào chị không kịp nhìn ra.”
Nhạc Cần Nghiên lo lắng nhìn cô, “Tư Tư, chị thì sao, vậy còn chị phải làm sao!”
Lục Tư Tư nhìn thoáng qua Lôi Lăng, kéo tay anh ra: “Tiên sinh, anh cứu người cứu cho trót, tiễn phật tận tây thiên, anh giúp tôi được không?
Một người em trai của tôi bị đưa vào một căn phòng, tôi có dự cảm không tốt, giúp… giúp tôi, có được không?”
Lôi Lăng nhìn thây cô lôi kéo cánh tay mình, nhàn nhạt cười: “Tôi là người làm ăn, cũng khôn bao giờ làm ăn lỗ vốn.”
“Anh muốn có cái gì?”
Lục Tư Tư hỏi, hiện tại gọi điện thoại bảo người tới thì không kịp nữa rồi.

“Bắt lầy người phụ nữ kia cho tôi.”
Ngay lúc Lục Tư Tư nói xong, phía sau Nhạc Cần Nghiên lại truyền đến thêm hai tên đàn ông mặc tây trang.

Nhạc Cần Nghiên vội gọi cho Lục Hạo Thành, nhưng điện thoại vừa đổ hai hồi chuông, chưa kịp kết nói đã bị người ta lấy đi, ném trên mặt đất, rơi dập nát, màn hình nháy mắt thành vỡ tan rồi tắt ngúm.

“Alo! Nhạc Cẩn Nghiên.Làm sao vậy?”
Lục Hạo Thành vừa nghe điện thoại, rồi lại thấy không có âm thanh.

Anh nghi hoặc nhìn thoáng qua điện thoại, chẳng lẽ cô ta đã gọi nhằm số sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui