Một Thái Giám Xông Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý
Chương 146 : Kiều nữ chịu nhục
Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm
Động tĩnh bên trong xe kinh động đến Chu Bất Đồng bên cạnh và mấy gác đêm chạy tới. Mặc dù cùng là động tĩnh kỳ quái nhưng Chu Bất Đồng sẽ không chú ý đến xe ngựa của Trương Hắc Ngưu mà hết sức quan tâm đến xe của ba nữ. Thứ nhất là mọi người đều biết Lý Phù Dung vô cùng hung ác, thậm chí có thể nói là hung tàn, thứ hai Trần Tiểu Thúy hôm nay mới vừa gia nhập đội ngũ, người nhà mất hết, vô cùng đáng thương, thứ ba là Lý Phù Dung có thể sẽ làm ra điều bất lợi với Trần Tiểu Thúy.
Tổng hợp ba lý do này, mấy người vội vàng chạy tới, vừa lúc Tiểu Vũ Điểm ló đầu ra hét lớn:
- Các ngươi mau tới đây, tiểu thư…
Mọi người cả kinh, mơ hồ nghe thấy trong xe ngựa truyền ra tiếng va chạm, chẳng lẽ là Lý Phù Dung hạ độc thủ, Chu Bất Đồng vọt lên trước.
- Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút! Bằng không tiểu thư bị Trần Tiểu Thúy đánh chết!
Mọi người đứng sững, Chu Bất Đồng loạng choạng, tưởng mình nghe lầm, một chân vừa đặt lên xe ngựa suýt nữa thì trơn trượt, quát lên:
- Ngươi nói cái gì!
Y nghi ngờ có phải là Tiểu Vũ Điểm nói lộn, chắc là Trần Tiểu Thúy bị tiểu thư đánh chết mới đúng!
- Ngươi đứng làm gì! Nhanh lên nha!
Tiểu Vũ Điểm gấp đến độ muốn khóc, Chu Bất Đồng cũng không do dự nữa, bất kể ai bị đánh chết đều là chuyện không tốt, lập tức vọt lên xe kéo rèm lên thì thấy bên trong có một thân ảnh đang cầm một chiếc ghế đẩu ra sức nện vào một cái chăn , bộ dạng như sắp phát điên, không ngừng gào thét:
- Đánh chết ngươi, đánh chết ngươi!
Chu Bất Đồng hơi kinh hãi, người này đánh chăn? Có ý gì?
Tiểu Vũ Điểm ở phía sau Chu Bất Đồng chợt đẩy:
- Tiểu thư đang ở dưới chăn, mau đỡ nàng nha!
- A!
Chu Bất Đồng lúc này mới phát hiện dưới chăn tựa hồ có người ngọ nguậy, vội vàng xông tới ôm lấy người đang đánh. Y thầm kêu một tiếng, cảm thấy rất dễ chịu, bất giác vuốt ve một cái. Bóng người kia phát ra một tiếng kinh ngạc, trở tay đập vào đầu y, kình lực rất mãnh liệt. Chu Bất Đồng cả kinh, vội vàng chụp một trảo, lực đạo song phương tiếp xúc thì lực lượng của Chu Bất Đồng đánh cho bóng người kia lảo đảo, y vội vàng đỡ lấy, nhất thời chụp bừa vào một nơi mềm mại làm thân thể người kia khẽ run lên, theo bản năng đá hất lên một cái.
- Ô......
Chu Bất Đồng hét thảm một tiếng, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi hột toát ra, co rúm hai chân tựa hồ vừa bị đánh vào chỗ yếu hại. Bóng người kia chợt chuyển động, không biết bắt được cái gì tiếp tục nhào tới, Chu Bất Đồng cố nén đau nhức né tránh.
- Tiểu Chu, tiểu tử ngươi làm gì trên đó!
Hộ vệ phía dưới hét lớn:
- Có muốn chúng ta giúp ngươi hay không!
Nói xong một người vừa thò đầu lên thì bị ngay một vật đen đánh trúng gò má, kêu thảm một tiếng rồi lui về phía sau. Chu Bất Đồng cương quyết ôm lấy người kia vào ngực, bồng nàng đi ra ngoài, nói:
- Xong ngay đây......
Rèm xe được vén lên, ánh trăng lọt vào, hai hộ vệ cũng tiến lên trợ giúp Chu Bất Đồng ôm lấy người kia đi ra.
- Buông! Buông!
Bóng người ra sức dãy giụa tru lên, đám người Chu Bất Đồng giờ mới phát hiện đó là nữ hài mặc y phục bằng vải thô, chính là thôn nữ Trần Tiểu Thúy, như vậy trong chăn ...... Chu Bất Đồng không thể tin được suy đoán của mình, Tiểu Vũ Điểm kêu khóc lật tấm chăn thì lộ ra Lý Phù Dung đang co quắp, thống khổ rên rỉ.
Tất cả mọi người không thể tin được đây là thật, Trần Tiểu Thúy thở hào hển, thân thể nóng rực nhìn Lý Phù Dung nằm bất động trên xe. Vân Quan Nguyệt lúc này cũng chui ra xe ngựa, Vương Đạo Thống theo đó đi ra, tòa mò nhìn một màn thất kinh này.
- Lại dám đánh ta? Dám dám đánh ta?
Lý Phù Dung lảm nhảm, Tiểu Vũ Điểm vội vàng ôm lấy nàng, Lý Phù Dung kêu thảm thiết, tựa hồ vẫn còn sợ hãi, mềm nhũn dựa vào, nhìn sững vào Trần Tiểu Thúy đang được Chu Bất Đồng ôm trong ngực.
- Tiểu thư...... Người sao rồi?
Tiểu Vũ Điểm sợ đến phát khóc. Vân Quan Nguyệt đi lên, mặc dù không biết tại sao người bị đánh là Lý Phù Dung nhưng vẫn lấy thuốc ra trị thương cho nàng. Tiểu Vũ Điểm vội vàng nhận lấy, Vương Đạo Thống chỉ biết đứng ngây ra, y dĩ nhiên là biết lai lịch và lợi hại của Lý Phù Dung, vậy mà Trần Tiểu Thúy lại áp đảo, đúng là khó tin.
- Không nên! Cút ngay cho ta!
Lý Phù Dung run lên, đây là vũ nhục mà bình sinh lần đầu nàng gặp phải. Mặc dù Trương Hắc Ngưu cũng từng đánh mình nhưng đó là nam nhân có thực lực cường đại, mình không cách nào phản kháng, cho nên Lý Phù Dung cũng không cảm thấy mất mặt, thậm chí cảm thấy như vậy mới là nam nhân, có bị đánh cũng vui. Tuy nhiên Trần Tiểu Thúy thì hoàn toàn khác, nàng chỉ là một tiểu thôn nữ, từ vẻ thùy mị, dung mạo, tài phú, địa vị, võ công đều kém xa mình, vậy mà vừa rồi hung hăng làm nhục mình một phen, đến khi nàng hồi phục thì quát lên:
- Giết nàng! Các ngươi giết nàng cho ta!
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không ai phục tùng, cũng hiểu Trần Tiểu Thúy dường như đang cực kỳ kích thích, đang ra sức cắn vào tay Chu Bất Đồng. Tu vi của Chu Bất Đồng cũng chưa tới mức có thể vận công hộ thể, đau đến ứa nước mắt buông tay, Trần Tiểu Thúy xông ra ngoài, đang lúc mọi người kinh ngạc thì rút luôn thanh đao ngang lưng một hộ vệ, nhanh như tia chém vào Lý Phù Dung đang ở trên xe ngựa, Vân Quan Nguyệt kịp xông tới phản ứng đầu tiên.
Lý Phù Dung trố mắt ngây ra nhìn đạo hàn quang bổ xuống, căn bản không dám nghĩ Trần Tiểu Thúy lại dám như thế, cộng thêm thân thể đau đớn vô lực nên không thể nào tránh né, Tiểu Vũ Điểm cắn răng nhắm nghiền mắt.
Vân Quan Nguyệt bắt lấy cánh tay Trần Tiểu Thúy xoay một cái, thân hình bé nhỏ Trần Tiểu Thúy lui về sau, thanh trường đao cũng bay về vỏ của chủ nhân. Y bước thêm một bước tới phía sau Trần Tiểu Thúy, chém nhẹ một cái vào gáy, Trần Tiểu Thúy lập tức ngã ra hôn mê, nhưng có một người nhanh chóng đỡ lấy, chính là Chu Bất Đồng mới vừa bị cắn.
Vân Quan Nguyệt âm thầm lắc đầu, Lý Phù Dung cũng sợ đến ngây dại, Tiểu Vũ Điểm cả người mềm nhũn nằm ở bên cạnh Lý Phù Dung .
Lúc này chúng hộ vệ mới phản ứng.
Cửa sổ trên xe ngựa hoa lệ chợt hé lộ ra khuôn mặt của Trương Hắc Ngưu, Bạch Kim Nguyệt cũng kỳ quái nhìn ra:
- Phía ngoài xảy ra chuyện gì?
Trương Hắc Ngưu lắc đầu:
- Không có chuyện gì, bên ngoài có hai con kiến đánh nhau, một đám kiến vây xem!
- Con kiến? Trời tối như vậy, sao có kiến đánh nhau, hơn nữa chàng còn thấy được?
Bạch Kim Nguyệt lại càng kỳ quái, thân thể nép vào Trương Hắc Ngưu ấm áp hết sức thoải mái.
- Nhìn thấy thì là nhìn thấy!
Trương Hắc Ngưu thuận miệng nói:
- Chẳng lẽ còn chưa hiểu sao?
Bạch Kim Nguyệt à lên:
- Đúng rồi...... Tiểu Thúy?
- Chuyện gì?
Trương Hắc Ngưu hỏi.
- Chẳng lẽ không có biện pháp khác sao? Chu Bất Đồng trước kia võ công cũng đâu ra gì mà Trương đại ca vẫn có biện pháp đưa võ công của tăng lên tới bây giờ!
Bạch Kim Nguyệt chậm rãi nói:
- Trương đại ca lợi hại như thế, chẳng lẽ nghĩ không ra biện pháp gì có thể trợ giúp Trần Tiểu Thúy, nàng thật sự là thật đáng thương đấy!
- Đáng thương?
Trương Hắc Ngưu nhắc lại:
- Chỉ là đáng thương thì nói làm gì, phải có tư chất mới được đấy!
xem tại
- Tư chất? Tư chất Chu Bất Đồng cũng đâu có gì đặc biệt?
Bạch Kim Nguyệt nói.
- Cho nên Chu Bất Đồng mới dừng lại ở thành tựu bây giờ!
Trương Hắc Ngưu không lưu tình mà nói:
- Nhưng là Trần Tiểu Thúy càng thêm kém cỏi!
Bạch Kim Nguyệt cực độ thất vọng:
- Thật sự là không có cách nào sao?
- Trước kia có thể là không được, nhưng nhưng bây giờ có một chút hy vọng!
Trương Hắc Ngưu khẽ vuốt cằm, chứng kiến vừa rồi thì Trần Tiểu Thúy có lẽ có thể!
- Thật? Tiểu Thúy nghe được lời chàng sẽ rất cao hứng đấy!
Bạch Kim Nguyệt cao hứng trở lại.
- Phải không?
Trương Hắc Ngưu không nói tiếp, biện pháp này rất nguy hiểm, nếu không thành công thì hậu quả chỉ có chết.