Một Thái Giám Xông Thiên Hạ


Một Thái Giám Xông Thế GiớiTác Giả: Tuyết Lý truyện từ

Chương 56: Tiền Bàn Tử Đã Hiểu

Dịch : Masta4everNguồn: Sưu Tầm

Dù thời tiết lạnh nhưng tên mập Tiền Thông Đạt lại mồ hôi đầy mặt, trên người là một chiếc áo bông rách không phù hợp với thân phận, không có hình tượng nhà giàu trong thành. Nhưng lúc này hắn rất hưng phấn, khi tiến vào trên mặt tràn đầy nụ cười, hắn nói:
- Làm các vị đợi lâu, điều này là Tiền Thông Đạt không đúng, chư vị xin thứ lỗi. Nội nhân có chút chậm trễ, Tiền Thông Đạt trước tiên xin thỉnh tội.

Tiền Thông Đạt phát hiện ánh mắt mọi người rơi lên y phục của mình, hắn cười cười nói:
- Ha ha...Cũng không phải Tiền mỗ keo kiệt, nhưng bây giờ trong thành bận rộn, nếu mặc đồ mới mà không cẩn thận sẽ bị ô uế, như thế rất đáng tiếc.

Hào Thị liếc mắt nói:
- Chư vị chớ trách, đương gia nhà tôi có đức hạnh như vậy đấy. Được rồi, nam nhân bàn chuyện của nam nhân, thiếp thân không quấy rầy mọi người.

Hào Thị nói xong thì dắt tiểu thư đang còn muốn ở lại và vài nha hoàn đi ra ngoài. Nguyệt Hổ cũng ra chỉ thị cho đám thân binh thủ hạ phân tán ra trông coi cả gian phòng, điều này làm cho Tiền Thông Đạt sợ hãi, hắn nói:
- Nguyệt đoàn trưởng làm gì vậy? Tiền Thông Đạt tôi là người nhát gan, cũng không chịu nổi sự quan tâm thế này.

Đám người Nguyệt Hổ là ai, rõ ràng là những kẻ có quyền sát nhân ở Hán Cô thành, Tiền Thông Đạt cũng không phải như xưa, khi thấy Nguyệt Hổ bày ra tư thế thì trong lòng thầm rung động.

- Ông chủ Tiền không phải sợ hãi, lần này chúng tôi đến bái phỏng vì có chuyện quan trọng muốn nhờ.
Lộ Dao nhìn rõ bộ dạng của Tiền Thông Đạt, đối phương sợ hãi, đây là hiệu quả rất tốt.

Tiền Thông Đạt nghe vậy thì kêu lên:
- Lộ tiên sinh nói như vậy sao được, có việc gì xin cứ phân phó, ông chủ Trương đã cứu Hán Cô thành của chúng ta, Lộ tiên sinh và Trương phu nhân lại cứu ta một mạng, Tiền Bàn Tử đã thiếu hai mạng, có gì xin mọi người cứ nói.

Lộ Dao không thể ngờ Tiền Thông Đạt lại phối hợp thần kỳ như vậy, tất nhiên sẽ bớt phải nói nhiều hơn, lão khẽ gật đầu nói:
- Ông chủ Tiền có ý nghĩ như vậy cũng làm cho Lộ mỗ không cần nhiều lời.

Tiền Thông Đạt cũng thở dài một hơi, nếu có việc cần nhờ thì chắc chắn sẽ không có gì sợ hãi. Vì thế hắn khẽ xoay người, ngồi trên ghế lớn rồi chậm rãi thở ra một hơi nói:
- Lộ tiên sinh không cần khách khí, Tiền Bàn Tử không phải loại người chẳng phân biệt tốt xấu, chỉ là không biết có chuyện gì cần Tiền Bàn Tử cống hiến sức lực? Nhưng cũng phải nói trước, ngoài chuyện buôn bán thì Tiền Bàn Tử này không còn bản lĩnh gì khác.

Lộ Dao cười hì hì nói:
- Sự việc thật sự là chuyện buôn bán.

Ánh mắt Tiền Thông Đạt sáng lên giống như mơ hồ nghĩ đến điều gì đó, nhưng Lộ Dao còn chưa mở miệng, hắn cũng không dám suy đoán bừa.

- Có chuyện Trương mỗ cần phải hỏi ông chủ Tiền... ....
Lộ Dao lại xoay chuyển chủ đề.

Tiền Thông Đạt dùng giọng nghi ngờ nói:
- Lộ tiên sinh không cần khách khí, có chuyện gì xin cứ nói.

Lộ Dao nhìn chằm chằm vào mắt Tiền Thông Đạt, điều này làm Tiền Thông Đạt cảm thấy khó chịu, sau đó Lộ Dao chậm rãi nói:
- Sự kiện hôm nay phát sinh ở cửa đông, Cưu Thiên Minh bày ra khi nào?

Tiền Thông Đạt run rẩy đứng bắn lên từ trên ghế, nhưng ngay sau đó lại bị thân vệ bên cạnh Trương Hắc Ngưu ép xuống như chớp. Lúc này vẻ mặt Tiền Thông Đạt tái nhợt, thân thể béo tốt chợt run rẩy, khóe miệng run run không biết nói gì. Đây chẳng qua chỉ là một câu hỏi thuận miệng của Lộ Dao, cũng không ngờ Tiền Thông Đạt có phản ứng như vậy, vì thế ai cũng cảm thấy kỳ quái.

- Ông chủ Tiền vì sao căng thẳng như vậy? Chẳng lẽ ngài cũng có phần sao?
Trong mất Lộ Dao lóe lên cái nhìn lạnh người, nếu thật sự là như vậy thì Tiền Bàn Tử thật sự không thể dùng.

- Nói mau.
Nguyệt Hổ cả giận nói.

Trương Hắc Ngưu giống như đặt mình ở bên ngoài, hắn chỉ chậm rãi uống trà mà thôi.

Tiền Thông Đạt bị Lộ Dao làm cho kinh hoàng, hắn muốn quỳ xuống đất nhưng Lộ Dao quét mắt và thân vệ ở bên cạnh kéo lên. Tiền Thông Đạt nói với vẻ mặt cầu xin:
- Thứ này tuyệt đối không có phần của ta, tất cả đều là chỉ thị của Cưu Thiên Minh, nhưng Tiền Bàn Tử ta một lòng vì ông chủ Trương và Lộ tiên sinh, sao có phần của ta cho được?

- Vậy ngài căng thẳng vì điều gì?
Lộ Dao hỏi.

- Tiền Bàn Tử tuy biết rõ nhưng sợ Cưu Thiên Minh nên không dám báo cho ông chủ Trương, Lộ tiên sinh và Nguyệt đoàn trưởng, vì thế cảm thấy thẹn trong lòng.
Tiền Thông Đạt nói:
- Tiền Bàn Tử được xưng tụng là đại hộ của Hán Cô thành nhưng thật ra chỉ có chút tiền mà thôi, tuyệt đối không thể so sánh với đại phú hộ bản địa như Cưu Thiên Minh, vì biết việc mà không báo giống như thông đồng với địch, vì vậy Tiền Bàn Tử mới kinh hoàng.

- Điều này cũng khó trách ngài.
Lộ Dao cũng thầm hiểu, Tiền Bàn Tử dù là nhân vật lớn nhưng so ra vẫn kém xa Cưu Thiên Minh, tất nhiên hắn phải có chỗ khó xử, lão nói:
- Nhưng ngài không tham dự, điều này là đáng khen ngợi.
- Không dám, không dám.
Kẻ có tiền sẽ không chống đối kẻ có quyền, Tiền Bàn Tử từ nhỏ đã hiểu đạo lý này:
- Tiền Bàn Tử có tội, Cưu Thiên Minh kia mang dị tâm, lão định phát động binh biến, nhưng Tống Bình Hòa luyện quân rất tốt, Nguyệt đoàn trưởng giỏi chỉ huy, ông chủ Trương còn có cánh quân sơn tặc quy hàng cực mạnh ngoài thành, vì vậy lão không dám động thủ. Hơn nữa vấn đề nội chính hậu cần còn có Lộ tiên sinh và Lý tướng quân, vì thế cũng không thể ra tay và nghĩ ra phương pháp kia. Tiền Bàn Tử tự thấy mình nhận đại ân của các vị, không báo đã cảm thấy không đúng, sao có thể tham dự cho được?

Lộ Dao khẽ gật đầu, hàn quang trong mắt bắt đầu tán đi, mà Tiền Thông Đạt giỏi nhìn mặt nói chuyện cũng thở ra một hơi. Thật ra hắn cũng có khá nhiều ý nghĩ, nhưng cuối cùng hắn xem xét được mất và quyết định ở lại.

- Nhưng Cưu Thiên Minh bước đi sẽ vĩnh viễn không thể đến được Long Dương thành.
Nguyệt Hổ ngạo nghễ nói.

Vẻ mặt Tiền Thông Đạt trở nên kỳ quái, hắn nghe được lời của Nguyệt Hổ thì nói:
- Ai bảo Cưu Thiên Minh muốn đến Long Dương thành, người này vốn có các mối buôn bán không nhỏ, quan hệ rất rộng, chẳng qua vài năm nay Đại Thu quốc nội loạn, lão đã sớm chuyển phần lớn tài sản sang Lôi Âm quốc, nếu Cưu Thiên Minh đi, lão chắc chắn sẽ sang Lôi Âm quốc.
Mọi người nghe vậy thì chợt kinh hoàng, Lộ Dao cũng kêu lên:
- Cái gì, thật sự như vậy sao?

Cưu Thiên Minh đã rời khỏi Hán Cô thành, tuy đám người Trương Hắc Ngưu đã thông báo cho Hty., hơn nữa còn có người âm thầm theo dõi, nhưng bên ngoài Hán Cô thành rất hoang vắng, núi cao vực sâu, khó thể nói có phát sinh sự việc ngoài ý muốn hay không. Tuy sơn tặc của Hậu Bạch Y rất tháo vát nhưng lại nhận được mệnh lệnh sai lầm, rất khó nói Cưu Thiên Minh có thể chui qua lỗ trống mà toàn mạng.

- Tất nhiên.
Tiền Thông Đạt là lão nhân ở Hán Cô thành, tất nhiên hắn hiểu rõ về gia thế của đám người cao tầng trong Hán Cô thành, cũng không phải chẳng biết gì như đám người Lộ Dao và Nguyệt Hổ. Điều này càng làm cho Lộ Dao thở dài một hơi, công tác tình báo đã quá cấp bách.

Tiền Thông Đạt tiến thêm một bước bổ sung:
- Cưu Thiên Minh này giỏi thu giữ nhân tâm, cực kỳ hào phóng, có quan hệ rất tốt với nhiều bộ lạc vùng biên giới, thủ hạ lại có nhiều tư binh, thích nhất là buôn lậu, nếu không thì sao có địa vị như bây giờ? Lão ở Hán Cô thành có khác gì thành chủ?

Lời của Tiền Thông Đạt làm đám Nguyệt Hổ cảm thấy thất bại, lúc này chỉ có thể ký thác lên người Hậu Bạch Y.

- Hừ, chuyện Cưu Thiên Minh không đề cập đến nữa, ông chủ Tiền hiểu rõ đại nghĩa, không cùng thông đồng làm bậy với Cưu Thiên Minh, đúng là đồng bọn hợp tác tốt nhất của chúng tôi.
Lộ Dao quyết định bỏ qua chuyện Cưu Thiên Minh, sẽ không ảo giác những chuyện không thực tế, cần phải đưa ra những tính toán tốt nhất, đây mới là đạo của người thành công. Bây giờ chuyện quan trọng nhất là thành lập mạng lưới tình báo của mình, không cần tái phạm sai lầm cũ, đồng thời liên tục tăng cường thực lực của mình.

Tiền Thông Đạt chợt vui sướng, hắn biết mình chính thức bước lên thuyền lớn, tuy thuyền lớn gió lớn nhưng hắn có quyết tâm. Ít nhiều gì trước đó hắn cũng đã xem xét lợi hại và đưa ra quyết định, tuy bây giờ Hán Cô thành còn chưa thành hình, nhưng hắn tin vào ánh mắt của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui