Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Đi ra từ cục cảnh sát, đứng giữa màn mưa, Vân Thi Thi được cục trưởng đích thân khách khí đưa lên một chiếc Lincoln cỡ lớn, ông ta còn che ô đưa cô ra tận nơi.

Cô làm cách nào cũng không tin được người đàn ông đang tươi cười lấy lòng trước mặt mình lại là vị cục trưởng mặt lạnh băng lúc trước.

Mẫn Vũ đang miễn cưỡng mỉm cười đứng ở trước xe, toàn thân mặc âu phục công sở, cả người cực kỳ có khí chất.

Nhưng khi Vân Thi Thi được cục trưởng đưa đến trước mặt anh ta, nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của cô, Mẫn Vũ có cố đến mấy cũng không cười nổi nữa.

"Cô Vân, cô không sao chứ?" Mẫn Vũ thân thiết hỏi: "Cô ở trong đó phải chịu thiệt thòi sao?"

"Làm sao có thể, làm sao có thể? Chao ôi, làm sao chúng tôi có thể để cô Vân đây phải chịu thiệt thòi chứ!"

Cục trưởng ở bên cạnh vừa giảng hòa vừa xấu hổ cười cười.

Mẫn Vũ không để ý đến ông ta, cúi người mở cửa sau xe cho Vân Thi Thi, đồng thời nói với cục trưởng: "Cục trưởng Tiền à, việc này làm phiền ông rồi!"

Vừa nghe lời này, cục trưởng cũng có chút hoảng sợ, trầm giọng kề sát bên tai Mẫn Vũ nói nhỏ: "Ôi chao, đâu có đâu có, chỉ là một cái nhấc tay thôi mà! Là sơ suất của tôi! Trái lại trước giờ vẫn luôn được giám đốc Mộ chiếu cố, người nên cảm ơn phải là tôi mới đúng!"


Mẫn Vũ cười, hơi nhíu mày: "Vậy còn bên phía tổng giám đốc Lý..."

"Yên tâm! Chuyện này tôi sẽ xử lý ổn thỏa với bên tổng giám đốc Lý, ha ha..." Cục trưởng híp mắt cười mấy tiếng, ra sức đè thấp giọng nói của mình: "Cũng phải nể mặt cậu Mộ chứ!"

Chuyện này quả thật không sai.

Cho dù Lý Lương Đống ở thành phố này là nhân vật khó lường cỡ nào thì so với Mộ Nhã Triết cũng chẳng đáng là gì!

Mẫn Vũ gật đầu cười nói: "Vậy là tốt rồi."

Cục trưởng nhìn thoáng qua Vân Thi Thi, nghĩ đến chuyện hôm qua ông giam cô gái này trong phòng giam mấy tiếng đồng hồ, trong lòng lại lo lắng bất an, quay đầu ăn nói khép nép với cô: "Cô Vân Thi Thi à, lúc trước tôi có mắt không nhìn thấy thái sơn, cô đừng chấp nhặt lỗi sai của kẻ thấp hèn như tôi, nếu như tôi có chỗ nào đắc tội cô thì mong cô đừng để trong lòng!"

Vân Thi Thi yên lặng nhíu mày, không đáp lại ông ta, bước thẳng lên xe.

Cục trưởng nhìn theo chiếc xe khởi động rồi càng lúc càng xa khuất tầm mắt.


Nhiệt độ bên trong xe hơi thấp. Mẫn Vũ thấy Vân Thi Thi hơi rụt vai, sợ cô cảm lạnh nên quay đầu bảo tài xế mở máy sưởi.

Vân Thi Thi nhìn anh ta không chớp mắt, trên mặt không có biểu cảm gì, đáy mắt có phần đề phòng.

"Anh là ai?"

Cô hình như không hề quen biết người đàn ông này.

Không có bất kỳ ấn tượng gì.

Thấy cô tỏ vẻ đề phòng như vậy, ánh mắt nhìn anh ta lại có vẻ hoài nghi, Mẫn Vũ dở khóc dở cười, lập tức giải thích: "Tôi là trợ lý của tổng giám đốc, hôm đó chúng ta đã từng gặp nhau trong văn phòng của tổng giám đốc Mộ."

Thấy cô vẫn ra sức đề phòng, Mẫn Vũ dẫn dắt từng bước: "Cô không nhớ sao? Mấy hôm trước, ở trong văn phòng tổng giám đốc, cô đã..."

Nụ cười của anh ta rất chân thành, khiến cho cô cảm thấy yên lòng hơn.

Nhưng bờ vai của cô vẫn còn hơi run run, dáng vẻ giống như vẫn chưa hết hoảng sợ.

Mẫn Vũ đỡ lấy vai cô: "Đừng lo! Mọi chuyện đều đã qua rồi, không có việc gì nữa rồi! Tôi là người của tổng giám đốc Mộ, không phải là người xấu!"

Vân Thi Thi dường như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, giọng điệu vừa kích động vừa có phần run rẩy: "Có phải... Có phải là Mộ Nhã Triết nộp tiền bảo lãnh cho tôi không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận