Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Mộ Uyển Nhu cũng không bận tâm đến cậu, vẫn giận dữ mắng: "Lại còn thất thần làm gì nữa? Muốn tôi dạy cho anh phải làm thế nào sao?"

Nhưng mà cô ta đang ở trong tay Mộ Dịch Thần, người vệ sĩ không dám làm bừa, chỉ như hổ rình mồi nhìn chằm chằm tay Mộ Dịch Thần, đáy lòng có chút hoài nghi, cách cầm súng của đứa nhóc này chuyên nghiệp như vậy, đúng là không bình thường chút nào!

Mộ Uyển Nhu thấy người vệ sĩ vẫn còn ngây ra thì lại càng thêm tức giận: "Lại còn thất thần làm gì hả? Còn không mau đoạt lại súng đi!"

Mộ Dịch Thần cười lạnh, nâng mắt liếc người vệ sĩ một cái, ánh mắt như thể muốn nói: Anh ta dám đoạt súng trong tay tôi sao?

Mộ Uyển Nhu nghiêng người đánh giá ánh mắt của Mộ Dịch thần, trong lòng chắc chắn rằng một đứa bé bảy tuổi sẽ không có gan nổ súng giết người.

Vì vậy, cô ta lại thúc giục: "Còn chưa ra tay sao? Anh là đồ vô dụng, chẳng lẽ còn không bằng một đứa nhóc bảy tuổi sao?"

Người vệ sĩ khẽ cắn môi, sau một hồi yên lặng thì bỗng nhiên ra tay đánh Mộ Dịch Thần.

Động tác của anh ta cực kỳ nhanh, chỉ trong một nháy mắt đã áp sát người Mộ Dịch Thần.

Nhưng mà phản ứng của Mộ Dịch Thần còn nhanh hơn anh ta, giơ chân về phía ngực anh ta, một người đàn ông cường tráng như vậy mà lại bị một cú đá của cậu đá về chỗ cũ.

Cậu cũng không nói nhảm, nâng tay lên.


"Ầm" một tiếng, trong xe vang lên một tiếng súng đã được giảm thanh!

Một viên đạn bay ra, xuyên thấu ngực của người đàn ông, bay tới cửa chắn gió phía trước, kính nổ tung, vỡ tan tành.

Bởi vì bị bắn từ khoảng cách gần nên sức sát thương của viên đạn càng cao, máu tuôn ra xối xả từ trên ngực người đàn ông!

Máu bắn tung tóe, dính lên mặt Mộ Uyển Nhu.

Cùng lúc đó, máu cũng bắn lên người lái xe, cả người ông ta cứng ngắc lại như bị sét đánh, đạp phanh, xe dừng lại bên đường.

Lúc này xe vừa chạy qua đoạn đường sầm uất, dừng lại đột ngột ngay đoạn giao ở vùng ngoại thành.

Tiếng còi xe, tiếng gió rít gào lướt qua bên cạnh.

Mộ Uyển Nhu dựa đầu ra sau ghế, cả khuôn mặt đều lộ vẻ sợ hãi đến tận cùng.

Đôi mắt trợn trừng lên như thể không tin nổi những chuyện vừa xảy ra!


Thằng nhóc này...

Vậy mà thật sự nổ súng rồi!

Mà còn bắn chết một người trước mặt cô ta!

Vết máu nóng hổi dính trên mặt giống như đang nhắc nhở cô ta vừa rồi đã xảy ra chuyện khó tin đến mức nào!

Một người vẫn đang sống sờ sờ trước mắt, thế mà giờ đã hóa thành một cỗ thi thể lạnh băng, nằm vắt ngang trên ghế phụ lái, ngay cả đôi mắt cũng chưa kịp đóng lại, vô cùng thê thảm!

Đôi môi đỏ mọng của Mộ Uyển Nhu run run, đôi mắt bối rối đảo tròn, lông mi càng run rẩy lợi hại hơn!

"Ha ha!"

Tiếng cười lạnh lẽo của Mộ Dịch Thần bỗng nhiên vang lên bên tai cô ta.

"Thật sự cho rằng tôi sẽ không dám nổ súng sao?"Mộ Dịch Thần lạnh lùng hỏi lại, họng súng lại càng kề sát bên cạnh cô ta.

Ánh mắt Mộ Uyển Nhu thoáng nhìn qua ngón tay đang đặt trên cò súng, sợ đến mức mặt không còn một tia máu, cả người không ngừng run bần bật, không dám nói tiếp nữa.

Mộ Dịch Thần lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm, đôi mắt đầy sát khí.

"Tiếp tục lái xe!" Mộ Dịch Thần quay đầu, ra lệnh cho người lái xe.

Người lái xe nhìn thấy sự việc xảy ra trước mắt, khó tránh khỏi mất hồn mất vía, cho nên bàn tay trên tay lái cũng run rẩy kịch liệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận