Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Mộ Nhã Triết nhíu mày, bác sĩ lại nói: "Xin ngài hãy chuẩn bị tâm lý, dù sao cũng sẽ không sống được quá một tháng nữa, nếu là tận tình chăm sóc, quan tâm thật tốt, thì có lẽ còn có thể sống lâu thêm được mấy ngày!"

"Biết rồi."

Đối với kết quả này, anh cũng không ngoài ý muốn, anh biết chuyện thân thể Mộ Thịnh đã rất yếu ớt rồi, không còn kéo dài được bao lâu nữa, sống một ngày, tốt một ngày.

Vân Thi Thi nghe vậy, giật mình trong lòng, cô không ngờ sức khỏe Mộ Thịnh lại kém đến như vậy.

Cô sững sờ đi vào trong phòng bệnh, ngồi trước giường bệnh, nhìn người đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, gương mặt bệnh hoạn của Mộ Thịnh, trong lòng lại đột nhiên có chút nặng nề!

Một y tá bỗng nhiên vội vàng đi vào phòng bệnh, trong tay cô đang cầm một thứ gì đó, rất cẩn thận, vừa thấy Vân Thi Thi đang ngồi trên giường bệnh, đi tới trước mặt cô.

"Xin chào, đây là đồ của bệnh nhân đánh rơi, cô hãy giữ giùm ông ấy đi!"

"Được."

Vân Thi Thi kinh ngạc vươn tay, y tá mở lòng bàn tay ra, để một miếng ngọc bội lên tay cô.

Con ngươi của cô chấn động, giật nảy người, hai mắt trợn to.


"Vật này là bệnh nhân cầm lúc bị ngất xỉu! Lúc ông ấy bị đưa vào phóng cấp cứu, ông ấy đã nắm rất chặt không buông! Tôi phải mất rất nhiều công sức mới có thể mở tay ông ấy ra được, không ngờ lại là miếng ngọc bội này! Hẳn là miếng ngọc này rất quan trọng với ông!"

Y tá nói xong, khách khí cười một tiếng, sau đó rời khỏi phòng bệnh.

Vân Thi Thi cầm miếng ngọc trong tay, cẩn thận cầm lấy, miếng ngọc lại tách ra thành hai nửa.

Cô cẩn thận cầm một miếng ngọc trong đó lên, quan sát tỉ mỉ, nhịp tim cứng lại!

Đây là... Đây là di vật lúc trước mẹ cô để lại, là miếng ngọc bội của mẹ!

Không thể ngờ được, đây lại là một cặp ngọc bội?

Hai miếng ngọc này là một cặp, là một hình bầu dục nhỏ, từ ở giữa tách làm đôi, mỗi miếng ngọc là hình nửa cái mặt trăng, tỉ mỉ chạm khắc, hoa văn tinh tế, ở giữa có nạm vàng, vừa nhìn đã biết là ngọc lâu năm, có màu xanh biếc, chất lượng cũng cực kỳ tốt!

Lúc cô còn nhỏ không hiểu về ngọc, chỉ biết miếng ngọc này là vật tùy thân của mẹ, một tấc không rời.

Vậy mà hôm nay, miếng ngọc đã bị thất lạc mười mấy năm, cuối cùng cũng được vật quy nguyên chủ, trở lại vào tay cô, Vân Thi Thi không khỏi có chút bất ngờ.


Miếng ngọc bội này, ghép với một miếng ngọc bội khác, lại vô cùng vừa văn.

Ông ta vẫn luôn mang theo miếng ngọc bội này trong người sao?

Cho dù là lúc ngất xỉu, cũng nắm thật chặt ở trong tay, nhất định không buông?

Cái này là phải có bao nhiêu lưu luyến chứ?

Vân Thi Thi nghe nói, ngày xưa Mộ Thịnh rất yêu Mộ Khuynh Thành, yêu vào trong xương tủy, hôm nay nhìn thấy cảnh này, quả thật là không giả.

Ông ta thậm chí còn buông xuống dáng vẻ cao quý của mình, hèn mọn như vậy trước mặt cô, khẩn thiết cầu xin sự tha thứ của cô, cũng có thể hiểu được, vị trí của mẹ cô trong lòng ông là quan trọng đến cỡ nào!

Nghĩ lại, hẳn là ông cũng biết thời gian của mình không còn nhiều, có lẽ là vẫn còn rất lưu luyến, không muốn mình vẫn còn tâm niệm chưa hoàn thành mà phải rời đi!

Vân Thi Thi nhíu mày, tình cảm ẩn hiện trong mắt, sắc mặt vô cùng phức tạp.

Tiểu Dịch Thần đi đến trước cửa phòng bệnh, nhìn thấy Vân Thi Thi từ này giờ vẫn ngồi yên duy trì một tư thế, cúi đầu nhìn Mộ Thịnh nằm trên giường.

Trong lòng cậu hụt hẫng, đi tới phía sau cô, vươn tay, nhẹ nhàng ôm vai cô: "Mẹ..."

"Ừ?"

Vân Thi Thi quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Dịch Thần, không bằng lòng: "Sao lại đi xuống giường?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận