Mộ Nhã Triết vuốt cằm nói: "Mạng của ông ta, để lại cho tôi tự định đoạt!"
Dứt lời, anh giao lại Hữu Hữu cho Chu Tước, đi đến trước mặt Mộ Liên Tước, cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống, trong mắt lộ vẻ lạnh lùng.
Hận sao?
Hận ông ta sao?
Anh tự hỏi trong lòng.
Không thể nghi ngờ, anh hận ông ta, hận đến thấu xương.
Là ông ta hại chết cha anh, lúc trước cha gặp tai nạn xe, nhưng báo cáo giám định lại cho thấy người cha trước giờ chưa từng đụng qua chất kích thích của anh thế mà trước lúc lái xe lại từng tiếp xúc với một khối lượng lớn thuốc phiện, dẫn đến việc sinh ra ảo giác, gây ra vụ tai nạn.
Anh vẫn không cách nào tin được rằng cha mình sẽ có ngày bị chất kích thích khống chế, trong cảm nhận của anh, Mộ Liên Thành luôn luôn rất nguyên tắc, tuyệt đối không chạm đến mấy thứ này.
Nhưng mà cho dù anh nghi ngờ thì những chuyện này đều là sự thật, không cần nghĩ cũng biết tất cả những chuyện này đều là do một tay Mộ Liên Tước gây ra!
Nếu không phải do ông ta, cha anh sẽ không chết.
Mẹ của anh cũng sẽ không vì vậy mà sinh bệnh rồi qua đời từ khi còn trẻ như thế.
Cha mẹ anh đều vì ông ta mà chết thảm.
Tất cả đều do Mộ Liên Tước!
Một kẻ độc ác, vì tranh quyền đoạt thế mà không từ thủ đoạn!
Những chuyện sau này cũng đều do Mộ Liên Tước mà ra!
Mộ Nhã Triết nheo mắt.
Anh vẫn cực kỳ khó hiểu, Mộ Liên Tước và cha anh là anh em ruột, cho dù không phải do một mẹ sinh ra, nhưng tốt xấu gì cũng là con cùng một cha, trong người chảy chung một dòng máu, cớ sao ông ta phải làm như vậy?
Sao phải làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy?
Anh muốn biết đáp án.
Thế nhưng đến lúc này anh mới hiểu rõ, cái gọi là đáp án vốn dĩ đã không còn quan trọng.
Cho dù có được đáp án thì như thế nào?
Cha mẹ anh cũng không thể sống lại.
Người đã không còn, ân oán đời trước, anh cũng nên buông rồi!
Nhưng mà, Mộ Liên Tước rơi vào hoàn cảnh này, tất cả đều là do số mệnh!
Nghĩ tới đây, Mộ Nhã Triết cắn môi, khóe miệng mím lại thành một đường thẳng, nắm lấy cổ Mộ Liên Tước, lòng bàn tay ra sức siết chặt cổ ông ta!
Sức lực như vậy khiến Mộ Liên Tước tỉnh lại, đôi mắt đột nhiên mở to, bên trong đầy tơ máu.
"Mày..."
Cơ mặt ông ta giật giật, bởi vì hít thở không thông nê cả khuôn mặt đều tím bầm, đôi mắt trợn trừng, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ý thức của ông ta càng lúc càng yếu!
"Ưm... Ưm... Khụ..."
Đôi mắt Mộ Liên Tước đột nhiên mở ra, dường như máu đều dồn lên đỉnh đầu, tròng mắt gần như không còn đủ sức lực để đảo quanh nữa.
Mộ Nhã Triết không nói một lời, căn bản anh không có kiên nhẫn để nói thêm cái gì nữa, lúc này chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt mọi ân oán từ trước đến giờ!
Hận!
Hận ông ta!
Người đàn ông trước mắt này, chính là người anh từng hận đến thấu xương!
Mộ Nhã Triết nhìn ông ta chằm chằm, ánh mắt đảo qua trên người ông ta, trước mắt bỗng nhiên hiện lên từng cảnh tượng lúc trước.
Trong ký ức của anh, ấn tượng khắc sâu nhất chính là cánh tay mạnh mẽ của Mộ Liên Thành, mỗi lúc tan việc trở về đều sẽ ôm lấy anh, nhấc bổng anh lên cao, đặt lên trán anh một nụ hôn.
Trước mắt lại xuất hiện một hình ảnh khác, Giang Ý San đứng giữa vườn hoa cẩn thận tỉa tót từng nhành lá, vừa nghe tiếng gọi của anh ở phía sau liền xoay người lại, trên khuôn mặt dịu dàng xuất hiện lúm đồng tiền động lòng người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...