Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Mẫn Vũ kinh hồn táng đảm đứng ở một bên, Tống Ân Nhã này, không đợi người ta nói liền xông vào phòng tổng giám đốc, với thân phận của cô ta, anh ta không có biểu hiện thái độ gì quá cứng rắn, lại không nghĩ rằng Tống Ân Nhã lại ở trong phòng làm việc, không muốn rời đi!

Tống Ân Nhã vốn ngồi trên ghế sofa, mất hồn mất vía, vừa thấy Mộ Nhã Triết trở về, nhất thời kích động đứng dậy, mở miệng gọi một tiếng: “Anh Mộ!”

Hình như do quá mức kích động, thế cho nên trong nháy mắt lúc mở miệng, âm thanh bị phá vỡ, có vài phần kỳ quặc.

Không rụt rè của cô ta, làm Mẫn Vũ yên lặng đứng bên cạnh oán thầm: Tốt xấu gì cũng là thiên kim thị trưởng, gióng trống khua chiêng xông vào văn phòng tổng giám đốc như vậy, lại còn không đi, đúng là không biết suy nghĩ! Truyền ra ngoài, thì sẽ thế nào chứ! Chủ yếu là làm phiền tổng giám đốc, khó tránh khỏi bị người ta chê cười.

Mộ Nhã Triết nhìn thấy cô ta, nhíu mày, đi thẳng đến trước bàn làm việc, bỏ văn kiện xuống, sau khi ngồi xuống, lúc này vẻ mặt lạnh lùng mở miệng: “Tìm anh có chuyện gì?”

“Em… Em gọi điện thoại sao anh lại không nhận máy?”

“Đang họp.”

“Họp cả một ngày sao?”

Cô ta có chút bất mãn hỏi, ngữ khí giống như người vợ chất vấn chồng mình không nghe điện thoại, đúng lý hợp tình.

Câu hỏi này của cô ta nếu là Vân Thi Thi hỏi, trái lại rất bình thường, chỉ là lấy thân phận của cô ta mà nói, có chút không thích hợp.

Tống Ân Nhã hoàn toàn chưa tỉnh.

Mộ Nhã Triết nâng mắt, có chút bất mãn nhìn thoáng qua cô ta, cuối cùng không nói gì thêm, chỉ nói một chữ: Ừ.

“Bận rộn như vậy sao?”

“Cuối năm, văn kiện chồng chất cần xử lý.”

Anh hiếm khi giải thích một câu, nhưng mà ý ở ngoài lời, lại biểu đạt ra, ý là anh bận rộn nhiều việc chớ có quấy rầy!

Chỉ là Tống Ân Nhã có EQ thấp đâu có nghe ra ý nhắc nhở trong lời nói của anh, vẫn không rời đi.

“Cho dù bận rộn cũng cần phải chăm sóc thân thể mình thật tốt! Nghe lời trợ lý của anh nói, trưa nay anh không ăn cơm? Anh Mộ, bây giờ anh có đói bụng không?” Tống Ân Nhã nói xong, đi đến trước bàn làm việc, ngồi xuống ghế dựa bên cạnh anh, giống như người vợ hiền lành dò hỏi, “Nếu như anh đói bụng, em gọi đồ ăn bên ngoài cho anh nhé?”

“Không cần!”

“Vậy anh có khát không, em pha ly trà cho anh nhé?”

“Không cần!”

Tống Ân Nhã cong miệng lên, có chút bất mãn nói: “Vậy rốt cuộc anh cần cái gì?”

Mộ Nhã Triết nâng mắt nhìn cô ta, ý tứ hàm xúc sâu thẳm nói: “Anh cần yên tĩnh!”

Lời này vừa nói ra, lúc này Tống Ân Nhã xấu hổ không thôi.

Sau một lúc im lặng, cô ta có chút ấm ức nói: “Em cũng không muốn quấy nhiễu anh làm việc, chỉ là có chuyện em cần được anh chính mình xác nhận!”

“Nói.” Mộ Nhã Triết lời ít mà ý nhiều.

Tống Ân Nhã suy nghĩ một lát, lập tức cẩn thận thăm dò hỏi: “Anh Mộ, có phải anh… và Vân Thi Thi kết hôn rồi không?”

Cô ta vừa dứt lời, thấy sắc mặt Mộ Nhã Triết trầm xuống, đôi mắt trong nháy mắt hiện lên u ám.

Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo lạnh lùng nhìn cô ta, lại có chút ý tứ hàm xúc không vui!

“Tống Ân Nhã, em điều tra anh sao?”

Anh chưa bao giờ gọi thẳng tên họ cô ta, bây giờ là lần đầu tiên, cũng là một lần duy nhất.

Gọi thẳng tên đầy đủ của cô ta, dùng quớ trách và không vui hỏi.

Bất luận là sắc mặt hay là giọng nói, đều biểu lộ giờ phút này anh rất không vui!

Tống Ân Nhã bị ngữ khí âm trầm của anh làm cho hoảng sợ, nhất thời đứng ngồi không yên!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận