Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chỗ ấy là nơi mẫn cảm nhất của anh.

Cô vừa hôn, cái hành vi này, lại càng giống một loại khiêu khích!

Người đàn ông liền cảm giác một trận điện giật truyền khắp toàn thân, nhất là...

Từ trong hôn lễ, anh liền nhẫn nại chính mình, chờ đến lúc này, có nhiều thứ, cũng cũng không cần phải che che lấp lấp, trực tiếp một chút, ngược lại càng tốt!

Thế là, anh lưu loát cở sạch lễ phục của cô, đối với anh mà nói, thời khắc này, cô so với lúc mặc lễ phục, càng để cho người ta kinh diễm!

Thân thể của anh cũng bắt đầu hưng phấn, ở cái tư thế này, đoạt lấy cô, từ mới đầu dịu dàng xâm nhập, thẳng đến sau, cuối cùng không kìm nén được chính mình, thời gian dần qua hung mãnh lên.

"Mộ Nhã Triết..."

Cô bị anh cuồng mãnh tấn công làm cho bất an, không tự chủ được khẽ gọi tên anh, giọngyếu ớt, giống như là mèo con, lại không biết như vậy càng làm cho anh khó mà thu phóng, tình triều áp chế đã lâu, giống như sóng to gió lớn, trong nháy mắt chôn vùi cô trong đó.

Trong lúc cực độ vui thích, xen lẫn cô có chút luống cuống.

Lúc động tình, anh không khỏi lên tai cô, cắn dái tai cô, một lần một lần, lầm bầm tên cô.

"Thi Thi..."

Anh dịu dàng kêu tên cô, giọng ma mị, lại để cho người ta không hề có năng lực chống cự.

Cô nhắm mắt lại, mặc cho bản thân trầm luân trong đó!

Lúc luân hãm, đổ mồ hôi lâm ly, dần dần thể lực cô càng chống đỡ hết nổi, thở gấp liên tục, hô hấp đã mất đi tần suất, có chút dồn dập.

"Đừng..."

"Chậm một chút..."

Có chút không cách nào áp tải cường thế chiếm hữu quá mức của anh, cô không lôi ra nổi một chút sức lực, đành phải mong manh cầu xin tha!

Dù cô cầu xin tha thứ, anh căn bản là nghe không vào, mặc cho bản thân động tới.

Thẳng đến khi kết thúc, cuối cùng cô không chịu nổi, xụi lơ ở trong ngực anh, toàn thân cao thấp, mềm mại bất lực, cuốn trong ngực anh thở gấp, giống như bệnh nhân, sắp không cách nào tự hít thở!

Anh nhìn cô, cảm thấy bộ dạng cô như vậy, vừa đáng yêu, vừa buồn cười!

Chẳng qua mới một hiệp, cô đã không tự chủ co quắp, anh thực sự không biết nên nói cô thế nào!

"Không phải để em rèn luyện nhiều sao? Thể lực kém như vậy!" Anh bất mãn trách cứ, trong miệng lại không che giấu được cưng chiều.

Cô thở gấp, cả người mê mẩn trừng trừng, đến mức anh nói cái gì, căn bản nghe không vào một chữ, tự lo điều chỉnh hô hấp của mình.

Mộ Nhã Triết dở khóc dở cười, cũng không nỡ giày vò cô, ôm lấy cô ngã xuống giường, không ngừng vuốt phía sau lưng cô.

Anh biết, tối hôm qua, cô hẳn là không thể ngủ ngon.

Bởi vậy, mới chật vật như vậy!

Anh ôm lấy cô, năm ngón tay luồn vào tóc cô, ấn đầu cô vào trong ngực của mình, cho dù thân thể vẫn chưa thoả mãn, nhưng cũng không nỡ lại muốn cô!

Chờ thể lực cô khôi phục, tiếp tục cũng không vội!

Cũng không thể giày vò cô thảm.

Về sau cô ngốc gặp anh, sợ cô run chân.

Dưới trấn an của anh, lúc này hơi thở của cô mới dần dần bình tĩnh lại, nằm ở trên ngực anh, nhắm mắt lại, mới vừa có một trận như vậy, cô cảm giác đầu óc của mình thiếu dưỡng khí, cả người đều tung bay trong mây!

Người đàn ông này, ở phương diện này, mạnh mẽ đến chịu được, tóm lại có thể giày vò cô tan ra thành từng mảnh!

Lúc đó, anh gối cao thưởng thức bộ dạng cô, càng nhìn, càng cảm thấy yêu thích không buông tay!

Ngoài cửa, bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui