Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Tiểu Dịch Thần ngồi xổm trên mặt đất, đang dùng tay nghịch pháo hoa, nghe thấy người lớn trêu ghẹo, cũng nhịn không được vểnh tai nghe ngóng.

Khương Lê đứng nhìn Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần, trong lòng hâm mộ!

Thi Thi thật sự rất hạnh phúc, có người chồng yêu cô như vậy, có quyền có thế, còn có hai đứa nhóc đáng yêu như tinh linh, nhu thuận hiểu chuyện, thật sự là đánh thắng nhân sinh!

Trong lòng cô ấy hâm mộ, thật sự có một số người, căn bản không hâm mộ không được.

Vân Thi Thi vừa nghe vừa cười, đôi mắt cô di chuyển, cô nhìn ra được, con gái nhỏ đáng yêu của Khương Lê cực kỳ thích Hữu Hữu, từ lúc đi chơi ở công viên trò chơi đã nhìn ra được, Lolita này luôn luôn đi theo phía sau Hữu Hữu, kêu “Anh trai nhỏ”, líu ríu, quấn cậu không ngừng. Kỳ thật có vẻ ỷ lại vào Hữu Hữu.

Tuy Hữu Hữu chỉ có bảy tuổi nhưng có thể thành thục hiểu chuyện sánh ngang với đứa bé mười mấy tuổi, hiểu được chăm sóc người ta, làm cho người ta có cảm giác cực kỳ tin cậy.

Lúc Hữu Hữu còn rất nhỏ, cô cũng rất chú trọng vấn đề giáo dục cho đứa bé, bởi vậy dưới sự ‘Dạy dỗ’ của cô, Hữu Hữu hiểu rất nhiều chuyện, nhất là cách đối xử với bé gái và đứa bé nhỏ tuổi, đều biểu hiện thân sĩ, hiểu được nhường nhịn người khác.

Bọn nhỏ đều thích cậu, trong nhóm con nít, cậu có biệt danh là ‘Vua của các bé’.

Vì thế cô cười, lập tức nói: “Đứa bé thôi mà, nhỏ như vậy, đâu thể nào hiểu được cái gì gọi là tình yêu? Căn bản còn không biết ‘Kết hôn’ là có ý gì? Trong thế giới của đứa bé, thích là một loại tình cảm thuần túy, không có bất luận tạp chất gì! Tuy Hữu Hữu nhà chúng tớ mới có bảy tuổi, nhưng mà hiểu rõ mọi chuyện, đối với bé gái cực kỳ thân sĩ, cho nên rất nhiều bé gái thích chơi đùa với bé. Nhưng mà hình như đứa nhỏ này không thích chơi với các bạn nhỏ, từ nhỏ đã có vẻ dính tớ, ỷ lại vào tớ.”

“Bởi vì mẹ là người con yêu nhất! Con đương nhiên muốn dính mẹ rồi!” Hữu Hữu đúng lý hợp tình nói.

Tiểu Dịch Thần thấy vậy, cũng lập tức ưỡn ngực biểu lộ thái độ: “Con cũng yêu mẹ!”

Khương Lê bị ngôn từ khờ dại của hai đứa bé làm vui vẻ, vẫn luôn hâm mộ nhìn Vân Thi Thi nói: “Thi Thi! Tớ thật sự rất hâm mộ cậu! Hai đứa bé này đúng là quá đáng yêu rồi! Hay là tớ với cậu trao đổi một phen, để Hữu Hữu làm con tớ, Thiên Thiên làm con gái cậu nhé?”

Khương Lê vừa dứt lời, Vân Thi Thi còn chưa lên tiếng, Hữu Hữu liền giống như gấu Koala nhìn địch ôm lấy Vân Thi Thi, mím mím môi, ấm ức nói: “Con không cần! Con chỉ có một mẹ thôi.”

Vân Thi Thi nhất thời dở khóc dở cười rồi!

Rõ ràng là cố ý đùa đứa bé, đứa nhỏ này vậy mà coi là thật rồi!

Khương Lê nghe vậy xấu hổ, khóe môi kéo căng, khó khăn nở nụ cười, ngồi xổm xuống, có chút mất mát vươn tay ra muốn ôm Hữu Hữu, cố ý lấy lòng nói: “Hữu Hữu à, cháu cho dì ôm một lát có được không?”

Hữu Hữu ôm chặt lấy eo Vân Thi Thi, sống chết không tình nguyện để cô ấy ôm ấp.

Khương Lê vừa xấu hổ lại buồn cười, ngẩng đầu nhìn Vân Thi Thi, trêu ghẹo nói: “Đứa nhỏ này còn dính lấy cậu như vậy! Để tớ ôm một lát cũng không tình nguyện!”

“Mẹ…”

Hữu Hữu tội nghiệp ngẩng đầu, đáng yêu nói: “Mẹ không thể không cần Hữu Hữu! Hữu Hữu chỉ nhận một mình mẹ là mẹ, không chấp nhận người khác! Mẹ cũng đừng chấp nhận người khác, mẹ có Hữu Hữu là đủ rồi, có được không ạ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận