Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

"Nghe anh, Thi Thi, anh chỉ cho em biết trước chuyện này để chuẩn bị tâm lý, không cần suy nghĩ quá nhiều, cứ giao cho anh xử lý, anh có thể xử lý tốt."

"Nhưng mà..."

Mộ Nhã Triết đặt hai tay lên vai cô, nghiêm túc hỏi: "Em có tin tưởng anh không?" 

Vân Thi Thi nhìn anh chằm chằm, yên lặng hồi lâu, cô chợt nói: "Dĩ nhiên rồi, anh là chồng em mà, sao có thể không tin tưởng anh?"

Cô ôm chặt anh, không biết nên vui hay nên buồn vì tin tức này, hốc mắt cô có hơi ửng đỏ.

Vui vì Hữu Hữu còn sống, trong bất hạnh có may mắn! 

Chỉ là, cô buồn vì không biết bao giờ Hữu Hữu mới trở về nhà!

...

Vân Thi Thi đi vào phòng của đứa trẻ, Nguyệt Dao đã ngủ say, ánh đèn ấm áp nhu hòa phủ xuống khuôn mặt non nớt của Nguyệt Dao, trắng như ngọc. 

Vài tháng nữa, cô bé sẽ được hai tuổi.

Không biết ngày đó Hữu Hữu có thể về nhà không.

Vân Thi Thi lẳng lặng nhìn sợi dây chuyền trên cổ Nguyệt Dao, Tiểu Dịch Thần đã làm lúc trước. 

Lúc xảy ra bất trắc, Tiểu Dịch Thần vẫn nắm chặt hai viên thủy tinh màu tím mà Hữu Hữu nhét cho cậu, cậu làm thành hai sợi dây chuyền, một cái cho mình, một cái đeo lên cổ Nguyệt Dao, coi như làm kỉ niệm.

Sau khi Hữu Hữu xảy ra chuyện, trong một đêm Tiểu Dịch Thần trưởng thành hơn không ít, so với sự ngây thơ lúc trước, cậu đã lột xác thành một người anh trai chín chắn.

Có thể là vì nằm mơ, mơ thấy Hữu Hữu nói với cậu rằng: "Lúc em không có ở đó, nhất định phải chăm sóc cho mẹ và Nguyệt Dao thật tốt nhé!" 

Cậu luôn ghi nhớ thật kỹ những điều này.

Tiểu Dịch Thần cho rằng, Hữu Hữu nhất định còn sống, sự cảm ứng của anh em song sinh cho cậu biết em mình căn bản không chết, chỉ là không biết đang ở đâu mà thôi.

Chỉ có điều năng lực cậu có hạn, không biết nên bắt đầu tìm từ đâu nhưng cho đến bây giờ cậu chưa từng bỏ cuộc. 

Vân Thi Thi mỉm cười: "Nguyệt Dao à, mẹ nhớ từ đầu tiên con học nói là "Anh", con cũng rất muốn Hữu Hữu trở về có phải không?"

Nguyệt Dao nhắm chặt mắt, đôi môi chúm chím hơi vểnh lên, chắc có lẽ cô bé đang mơ một giấc mơ ngọt ngào.

Tiểu Dịch Thần đứng ở cửa nhưng không đi vào, cậu lẳng lặng tựa vào cửa nhìn mẹ mình đang trút bầu tâm sự với Nguyệt Dao, khẽ mỉm cười. 

Mộ Nhã Triết đã nói với cậu chuyện này.

Biết Hữu Hữu còn sống cậu có bất ngờ nhưng điều đó không nằm ngoài dự liệu.

Cha cậu nói, trung tuần tháng sau Cung Kiệt sẽ đưa cậu đi gặp Hữu Hữu nhưng cũng giao cho cậu một nhiệm vụ quan trọng. 

Cung Kiệt sẽ tìm mọi cách đưa Hữu Hữu về, còn Tiểu Dịch Thần sẽ trở thành Cung Phạm, ở lại trên hòn đảo kia tạm thời thay thế vị trí của Hữu Hữu.

Cậu vui vẻ đồng ý.

Nhưng điều cậu lo lắng là, sau khi đưa Hữu Hữu về, cậu ấy có thể khôi phục trí nhớ không? 

Tiểu Dịch Thần không biết tình trạng hiện tại của Hữu Hữu, cũng không biết phần trí nhớ bị mất có thể khôi phục lại hay không, chỉ mong rằng sau khi Cung Kiệt đưa cậu ấy về, dưới sự tác động của Vân Thi Thi, cậu ấy sẽ khôi phục trí nhớ!

"Mẹ..."

Tiểu Dịch Thần nhỏ giọng gọi cô. 

Cô quay đầu, nhìn thấy cậu đang đứng ở cửa thì lập tức lau vết tích ở khóe mắt: "Chưa ngủ à?"

"Vâng, con đi ngang thấy cửa mở."

Cậu nói tiếp: "Không còn sớm nữa, mẹ đi nghỉ đi." 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui