Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Dọc theo đường đi, Vân Thi Thi cúi đầu nên đụng phải người khác.

Trong đó một người đàn ông vừa bước xuống từ sân nhảy, Vân Thi Thi cúi đầu đi nhanh bất thình lình đâm sầm vào anh ta.

Người đàn ông đó đỡ lấy bờ vai cô, cúi đầu vừa thấy dáng vẻ thanh thuần xinh đẹp của cô gái đâm phải mình, người nọ còn tưởng cô cố ý đâm vào người để thu hút sự chú ý của anh ta!

Vân Thi Thi ngẩng đầu thấy mình va phải người khác, lập tức nói câu xin lỗi, sau đó muốn đi thẳng, lại bị người đàn ông nọ túm lấy cổ tay: "Thế nào, không phải cô em vì yêu thương nhung nhớ nên nhảy vào ngực tôi sao? Sao lại muốn đi? Muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với anh đây hả?

Cố Tinh Trạch vừa thấy, trong lòng liền có chút giận, chút buồn bực, nhưng cô chỉ lo cúi đầu đi về phía trước, bỏ anh lại đằng sau, bộ dáng tránh anh như tránh rắn rết!

Đây là đang trốn anh?

Là bởi vì anh không thể kìm chế đước những lời nói kia??

Tiến lên ôm lấy bả vai Vân Thi Thi, người đàn ông kia thấy vậy, còn muốn tiến lên dây dưa, Cố Tinh Trạch liền hết kiên nhẫn, mặt không chút thay đổi đá anh ta sang một bên: "Cút! Đừng có vướng mắt tôi!"

Nói xong, anh nghênh ngang cầm tay Vân Thi Thi rời đi.

Vân Thi Thi bị anh nắm tay, lực đạo trên tay anh quá lớn khiến cô có chút đau.


Vân Thi Thi ăn đau khẽ than một tiếng, vừa mới ngẩng đầu há miệng, đã thấy anh mím chặt môi, cằm dưới cứng nhắc, mi tâm cau chặt, đáy mắt lạnh lùng đầy tức giận, sắc mặt cực kì khó coi.

Cô nhận ra anh đang tức giận!

Nhưng... Vì sao anh lại tức giận?! Rõ ràng cô không có làm gì!

"Cố Tinh Trạch, sao anh lại tức giận..."

"Em không cần trốn anh!" Cố Tinh Trạch bỗng nhiên dừng cước bộ, cúi đầu ngắt lời cô nói.

"Thích chính là thích, không thích chính là không thích, anh chỉ không muốn kìm chế bản thân mình."

Vân Thi Thi ngây ngẩn cả người: "..."

"Anh cũng sẽ không bắt em phải thích anh, cho nên em không cần trốn anh, hiểu không?"

"Em biết..."


Cố Tinh Trạch có chút đau đầu day day trán, bỗng nhiên ý thức được bản thân có chút thất thố: "Thực xin lỗi..."

...

Một đường gần như bị anh ôm trở về ghế ngồi, anh đi rất nhanh, chân dài xải bước tiến về phía trước, vì thế Vân Thi Thi không theo kịp bước chân của anh, cả người nghiêng ngả lảo đảo. Mặc cho anh dùng sức nắm chặt lấy tay cô như muốn bóp nát nó!

Trở lại chỗ ngồi, hai người ngồi xuống, Vân Thi Thi lại tận lực duy trì khoảng cách với Cố Tinh Trạch, ngồi ở vị trí xa anh nhất.

Cố Tinh Trạch nhận ra cô muốn tránh né, cũng không vạch trần, anh nghĩ chắc là do hành động vừa rồi đã dọa cô sợ.

Có lẽ cô rất muốn không có liên quan gì tới anh.

Thủy chung từ đầu đếm cuối vẫn luôn duy trì khoảng cách với anh.

Những người mới xuất đạo, ít nhiều khi nhìn thấy anh chỉ hận không thể dính lấy, gần được bao nhiêu tốt bấy nhiêu, cũng không ít nữ diễn viên muốn mượn vị trí của anh để kiếm thêm tài nguyên cho mình.

Trái lại cô gái này lại muốn tránh càng xa anh càng tốt.

Mặc dù có lợi cho cô, cũng giúp cho con đường sau này của cô, nhưng cô lại cự tuyệt anh một cách gọn gàng lưu loát... Vì thế anh cảm thấy bản thân có chút thất bại.

Phụ nữ thật sự rất khó hiểu.

Người trong phòng vốn còn định làm liều nhảy ra, nhưng vừa thấy vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông liền ngồi trở lại vị trí, bầu không khí trong phòng có chút ngột ngạt.

Lại nhìn ánh mắt anh, có chút buồn man mác lại có chút âm trầm, tựa hồ như trong đôi mắt ấy đang chuẩn bị xảy ra một trận cuồng phong bão táp, nhìn như tao nhã ngồi ở đó, nhưng quanh người lại tỏa ra sát khí sắc bén như mũi kiếm, chỉ ngồi thế thôi lại như đang giết người trong vô hình!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận