Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Vì thế, rất nhiều người oán hận trong lòng, nhưng rốt cuộc cũng không dám nói gì.

Dương Mị có quyền có thế, bọn họ không đắc tội nổi.

Mộc Tịch không biết tìm từ đâu ra một cái quạt nhỏ, ra sức quạt trước mặt Vân Thi Thi, chính mình lại đầy mồ hôi.

Trên mặt Vân Thi Thi trang điểm rất đậm, hiện tại vai diễn phải quay bên ngoài trời, trời lại nóng như vậy, mồ hôi khiến lớp trang điểm trên mặt trôi đi, kết quả là phải rửa mặt rồi trang điểm lại lần nữa.

Mấy cảnh diễn ngoài trời của cô đều là cận cảnh, trên mặt không thể có bất cứ khuyết điểm nào.

Nếu như trôi lớp phấn lót, màu da không đều khiến cho hiệu quả không được bảo đảm thì sẽ phải quay lại.

Bởi vậy Mộc Tịch cầm cây quạt nhỏ quạt không ngừng.

Vân Thi Thi ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, nhìn thấy khuôn mặt cô ấy vì phơi nắng mà đỏ cả lên thì cực kỳ đau lòng, liền đẩy quạt về phía cô ấy: "Nhìn xem, nóng đến mức này rồi, cô cũng đừng chỉ quạt cho tôi, coi chừng bị cảm nắng đấy."

Mộc Tịch sửng sốt, lập tức có chút cảm động nói: "Thi Thi, tôi phát hiện ra, cô rất tốt với tôi."


"Chẳng lẽ không nên à?"

"Có được mấy minh tinh đối xử dịu dàng với trợ lý chứ?" Mộc Tịch oán giận nói: "Không phải cô không biết, rất nhiều minh tinh đối với trợ lý đều là tùy tiện đánh chửi, lời nói không đúng liền tát vào mặt, làm trợ lý của nghệ sĩ vừa bị khinh bỉ lại vất vả, cực kỳ vất vả! Nhưng mà Thi Thi, cô rất ôn nhu, đối xử với tôi thật tốt!"

"... Khoa trương như vậy sao?" Vân Thi Thi kinh ngạc đến líu lưỡi.

"Cô có biết Nhan Băng Thanh không?" Mộc Tịch nhỏ giọng buôn chuyện: "Trước đây cũng bởi vì một trợ lý không cẩn thận chạm vào váy của cô ta, trong cơn tức giận cô ta liền hắt cả chén trà lên mặt người kia. Đó là trà vừa mới pha, cực kỳ nóng, người trợ lý kia liền bị bỏng hết mặt."

"..." Vân Thi Thi kinh ngạc trợn mắt, miệng há hốc hỏi: "Tàn nhẫn như vậy sao?"

"Không thế thì cô nghĩ sẽ như thế nào đây?" Mộc Tịch cười hì hì nói: "May mà số tôi may mắn, đi theo cô, tất cả mọi người đều hâm mộ."

Vân Thi Thi bỗng nhiên phì cười một tiếng.

"Sao thế... Cô cười cái gì thế?" Mộc Tịch dở khóc dở cười trừng mắt nhìn cô.

Vân Thi Thi nói ra suy nghĩ trong lòng: "Cô nói cứ như thể trong hậu cung thời xưa vậy! Minh tinh giống phi tử, trợ lý giống tiểu nha hoàn, vừa giúp nhau lúc khó khăn lại vừa so sánh ganh đua, rất thú vị."


Mộc Tịch nghe xong, cũng không khỏi cười theo, nói: "Ha ha, đúng vậy, cảnh tượng này đúng là như vậy."

Vân Thi Thi nhoẻn miệng cười, nhưng mà trên mặt bất chợt loé lên một tia lạnh lùng.

Trên vai chợt trở nên lạnh buốt.

Cô vừa kinh ngạc quay đầu đã thấy Cố Tinh Trạch đứng ở bên cạnh, đưa qua một cái túi chườm: "Cho em."

"Anh Tinh Trạch! Cảnh quay của anh đã xong rồi sao?" Mộc Tịch vui vẻ nói.

Cố Tinh Trạch trước kia là nghệ sĩ của Tần Chu, mà Mộc Tịch lại là trợ lý do Tần Chu bồi dưỡng, bởi vậy mà quan hệ với Cố Tinh Trạch cũng coi như tốt.

Cố Tinh Trạch gật gật đầu, vặn mở một lon nước mát, uống nhanh một hơi.

Trên mặt anh ta cũng trang điểm, trên người mặc đồ thể thao, có phần không giống với hình tượng lúc trước, nhìn cũng không khác gì một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, làn da trắng nõn, ánh mắt trong veo, khí chất thư sinh dịu dàng, tinh thần phấn chấn như ánh mặt trời.

Đẹp trai đến khiến người khác ghen tị.

Mộc Tịch bị vẻ đẹp khi uống nước của anh ta mê hoặc, tim đập thình thịch.

"Thật là đẹp trai..." Mộc Tịch thẳng thắn, bỗng nhiên có chút hâm mộ đối với Vân Thi Thi, nhỏ giọng nói: "Thi Thi, tôi thật sự rất hâm mộ cô...!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận