Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

"Hâm mộ cái gì chứ?" Vân Thi Thi lúng ta lúng túng nói.

"Có thể cùng anh Tinh Trạch đóng chung đấy! Ai nha, trai xinh gái đẹp, rất xứng đôi, đến lúc phim được chiếu nhất định là đẹp chết mất!" Mộc Tịch kích động ôm ngực.

Vân Thi Thi lại cười nói: "Được rồi, cô đừng ồn ào nữa."

Vừa dứt lời, Trường Vụ lập tức chạy tới nói với Vân Thi Thi: "Thi Thi, tiếp theo là cảnh quay của em, mau đi chuẩn bị!"

"Vâng ạ, em cám ơn!" Vân Thi Thi gật gật đầu, lập tức nhìn gương chải chuốt nhan sắc của mình, liền đứng dậy rời đi.

Mộc Tịch đứng tại chỗ, thấy ánh mắt Cố Tinh Trạch đăm đăm nhìn theo bóng lưng Vân Thi Thi đã đi xa, khuôn mặt đẹp trai chớp mắt một cái liền trở nên thất thần, ánh mắt từ đầu đến cuối nhìn theo bóng lưng Vân Thi Thi.

Anh ta thất thần, lại bị Mộc Tịch nhạy cảm nhìn thấy.

Nhất thời, Mộc Tịch có chút xuất thần.

Nói thật, đôi lúc nhìn hai người bọn họ diễn, thật sự rất khó phân biệt được rốt cuộc là thật hay đang diễn.

Có đôi khi, cho dù kỹ thuật của một diễn viên xuất sắc đến mức nào thì cũng chỉ là diễn, nếu một người quanh năm đi theo đoàn phim thì sẽ dễ dàng nhìn ra hành động của một người có phải là diễn trò hay không.

Nhưng có đôi khi, Mộc Tịch lại sinh ra một loại ảo giác, Vân Thi Thi là đang diễn, nhưng Cố Tinh Trạch lại không giống như đang diễn.


Cô có thể nhìn thấy rõ ràng trong mắt anh ta là hình ảnh Vân Thi Thi, nhìn thấy chân tình trong mắt anh ta, thật sự không nhìn ra anh ta rốt cuộc là đang diễn hay là phim giả tình thật!

Mỗi một ánh mắt của anh ta đều tràn ngập tình cảm.

Cho dù là kỹ thuật diễn uyên thâm cũng diễn không ra loại cảm giác này.

Thứ cảm tình này, diễn là diễn, thật sự là thật sự.

Bởi vậy mỗi lần Cố Tinh Trạch và Vân Thi Thi cùng diễn, cho dù Lâm Phượng Thiên muốn soi mói bắt bẻ một lần cũng không có cơ hội.

Doãn Hạ Thuần dám yêu dám hận, Doãn Đông Vũ đến cả yêu cũng không dám nói ra, đây là một gút mắc tình cảm cấm kỵ mà quấn quýt, hai người biểu hiện cực kỳ thích hợp, quả thực vui mừng.

Tất cả mọi người lần lượt diễn.

Nhân viên công tác ở đây đều âm thầm khen ngợi Vân Thi Thi diễn xuất sắc, Cố Tinh Trạch tình cảm sâu sắc tinh tế.

Cũng chỉ có Mộc Tịch nhận thấy được, Cố Tinh Trạch không giống như là đang diễn.

Chẳng lẽ là diễn quá nhập tâm, phim giả tình thật?

Cố Tinh Trạch chắc không phải là có tình ý với Vân Thi Thi chứ?


...

Đêm đã khuya.

Cũng chỉ còn lại một cảnh diễn của nam nữ chính.

Cảnh quay bố trí tại phòng học nhạc.

Căn cứ vào tình tiết phim, đây là nơi nam nữ chính phát sinh nụ hôn đầu tiên với đối phương.

Theo nội dung kịch bản, trong vườn trường không có một bóng người.

Doãn Hạ Thuần nhân lúc đêm hôm lôi kéo Doãn Đông Vũ, nhảy qua cửa sổ vào phòng học nhạc, anh dạy cô chơi Dạ khúc của Chopin.

Doãn Đông Vũ cầm tay dạy cô chơi đàn, Doãn Hạ Thuần ngồi ở bên cạnh anh, ngẩng đầu xuất thần nhìn sườn mặt anh, bỗng nhiên liền muốn khi dễ, hôn lên khóe miệng anh.

Doãn Đông Vũ kinh ngạc một lúc, âm thanh từ piano im bặt.

Mà Doãn Hạ Thuần kiềm nén tình cảm trong lòng không được, liền ôm ấp bờ vai của anh, dán môi lên môi anh.

Nụ hôn đầu tiên của hai người phát sinh tại đoạn này trong nội dung kịch bản, dường như là một trong các cảnh quay cao triều, được chờ mong nhất.

Lâm Phượng Thiên đối với cảnh này vô cùng coi trọng.

Vốn là Mộ Nhã Triết từng nói, hoàn toàn cấm Vân Thi Thi diễn cảnh ôm hôn.

Vì thế mà Lâm Phượng Thiên hết sức tức giận, bởi vì cảnh này không thể cho diễn viên đóng thế được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận