Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Mộ Thịnh lập tức nắm chặt lấy cổ tay Mộ Uyển Nhu, đôi mắt kinh ngạc xen lẫn hoài nghi nhìn về phía Mộ Nhã Triết.

Không phải nói con bé không thể mang thai sao?

Sao giờ lại nói mang thai đứa bé của Mộ Nhã Triết?

Mộ Nhã Triết nghe thấy cũng ngẩn người, đôi mắt mở to, trên mặt dần xuất hiện sự lạnh lẽo.

Người phụ nữ này rốt cuộc muốn giở trò gì với anh?

Mang thai?!

Anh còn không nhớ là đã từng chạm qua đầu ngón tay của cô ta!

Vì thế, anh ghét bỏ nói: "Mộ Uyển Nhu, cô không cần ra vẻ."

"Em không có!"

Mộ Uyển Nhu nắm chặt tay Mộ Thịnh, khẩn trương sợ hãi,"vô tội" nói: "Ông nội, hôm nay cháu cũng mới biết, cháu vốn dĩ muốn nói tin tốt này cho hai người! Nhưng A Triết lại muốn giải trừ hôn ước với cháu, tin tốt nay cũng biến thành tin xấu rồi! Nhưng cháu thực sự đã mang thai."

Mộ Nhã Triết cuối cùng cũng hiểu được người phụ nữ này không biết xấu hổ đến mức nào.


Anh bỗng nhiên nghĩ tới tối qua, đang lúc tranh cãi kịch liệt cô gái nhỏ kia bỗng nhiên không khống chế được mà hỏi anh: “Anh hỏi em thuộc loại người nào, vậy anh thuộc loại người nào? Giống Mộ Uyển Nhu sao?"

Chẳng lẽ...

Mấy ngày anh không ở trong nước, Mộ Uyển Nhu đã chạy đến trước mặt cô ấy giễu võ dương oai, tuyên bố cô ta mang thai con của anh, mượn điều này để xỉ nhục Vân Thi Thi?

Hiển nhiên cô ấy đã tin.

Cho nên, mới đau lòng đến mức cho số điện thoại của anh vào sổ đen, đối xử lạnh lùng với anh, coi anh như không tồn tại?

Thậm chí, thẹn quá hóa giận không cho anh chạm vào cô.

Thậm chí nói anh bẩn, đơn giản chỉ là cô đã tin ly do thoái thác của Mộ Uyển Nhu là thật?

Trong nháy mắt Mộ Nhã Triết liền hiểu rõ toàn bộ sự tình, trong lòng lại có chút giận.

Cô gái ngốc nghếch này, lại còn dám nghe tiếng gió đoán trời mưa, tín nhiệm đối với anh chỉ có ít ỏi như thế?

Thật muốn trừng trị cô một chút!


Nhưng điều Mộ Nhã Triết không tin được chính là, Mộ Uyển Nhu này lại muốn tự nhảy vào hố lửa?

Chỉ có thể nói, nếu chiêu phô trương thanh thế này của cô ta chỉ là kế hoãn binh, vậy thì tâm kế của Mộ Uyển Nhu còn sâu hơn anh tưởng tượng, càng ngày càng khó đoán.

Căn bản anh chưa từng chạm qua cô ta, cô ta lại dám nói đang mang thai con của anh.

Chẳng lẽ, cô ta không sợ sinh con ra anh sẽ làm xét nghiệm DNA?

Hay là...

Mộ Nhã Triết thêm một lần nữa mở to mắt, ánh mắt rét lạnh thấu xương.

Nên nói là cô ta vốn dĩ không có ý định giữ lại đứa trẻ này.

Bên này, Mộ Thịnh nhìn bộ dáng bất lực yếu đuối của Mộ Uyển Nhu, lòng đau như muốn rỉ máu!

Mộ Thịnh lập tức trấn an cô ta nói: "Tiểu Nhu, cháu đừng vội, ông nội tin cháu, ông nội tin cháu! Tới đây, ngồi xuống!"

Nói xong, ông vừa dỗ dành vừa kêu cô ta Mộ Uyển Nhu ngồi xuống ghế sofa, sau cùng cũng ngồi xuống theo, kinh ngạc qua đi, trên mặt lập tức hiện lên vui mừng: "Tiểu Nhu, cháu đừng nói bừa? Mang thai là chuyện tốt! Là chuyện vô cùng tốt! Đừng lo lắng."

Nói xong, ông một bên vỗ nhẹ lưng Mộ Uyển Nhu, một bên quay đầu giận giữ nói với Mộ Nhã Triết: "Cháu nói gì? Tiểu Nhu mang thai con của cháu, đây không phải là chuyện tốt sao? Cái gì mà nói cố làm ra vẻ, cháu nói cái gì đó?! Ngay cả điều cơ bản nhất của một người đàn ông cũng không làm được, thật không thể tin được!"

Mộ Nhã Triết nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ông nội, cháu chưa từng chạm vào cô ta, mặc dù cô ta mang thai nhưng đứa bé này không phải của cháu."

Mộ Uyển Nhu nghe thấy, sống lưng lạnh ngắt, lập tức thương tâm che mặt khóc thút thít, làm như vô cùng mất mác khổ sở: "Ông nội, thôi... Thôi, nếu anh ấy đã không chịu nhận đứa bé này, vậy thì bỏ đi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận