Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

"Tôn trọng!"

Vân Thi Thi kiên quyết nói.

Hôn nhân trong cảm nhận của cô, là thần thánh.

Mặc dù gia đình cô lớn lên cũng không để lại cho cô quan niệm hôn nhân là hạnh phúc.

Nhưng trong lòng cô, khát vọng có một gia đình.

Mà một gia đình, thì thành lập trên tờ giấy này, mới có thể danh chính ngôn thuận.

"Em rất để ý. Em vô cùng để ý nó!"

Vân Thi Thi lại không khống chế được mà nói: "Cuối cùng anh nghĩ thế nào, nếu trong cảm nhận của anh phàm là có một chút vị trí của em, sao anh có thể trơ mắt địa nhìn con của chúng ta kêu người phụ nữ khác là "mẹ"?!"

Một câu, giống như dao găm lạnh lẽo.

Đâm vào tim anh.

Máu tươi đầm đìa.

Ánh mắt Mộ Nhã Triết lập tức gắt gao ngừng lại.

"Anh thật sự cho rằng, em muốn danh phận này sao?" Trên mặt Vân Thi Thi chỉ còn lạnh lùng.

"Được. Không bằng chúng ta thay đổi vị trí một chút."

"Cái gì?"


"Mộ Nhã Triết, em yêu anh."

Vân Thi Thi nhàn nhạt nói: "Nhưng giống vậy, em cho không thể cho anh danh phận."

Thân hình Mộ Nhã Triết lập tức cứng đờ, ánh mắt dần dần sâu thẳm.

"Em sẽ kết hôn với người đàn ông khác. Nhưng anh phải tin tưởng, đó chỉ là một tấm giấy mà thôi, tuy em và anh ấy sống cùng một căn nhà, anh ấy là chồng của em, em là vợ của anh ấy. Hữu Hữu gọi anh ấy là cha, dù cho em và anh ấy cũng sẽ xảy ra quan hệ thế nào. Nhưng anh phải tin rằng, trái tim của em luôn luôn thuộc về anh."

Vân Thi Thi cười cười, đánh giá vẻ mặt không ngừng lạnh cứng của Mộ Nhã Triết, cười hỏi: "Như vậy có thể chứ?"

Tình cảm Mộ Nhã Triết trong mắt không ngừng cuồn cuộn.

Làm như đang cực lực đè cái gì xuống.

Vân Thi Thi khẩn trương nhìn gương mặt đẹp đẽ của anh, ý đồ tìm kiếm ra một chút dấu vết thay đổi trên mặt anh."Sao nào? Anh cảm thấy danh phận cũng không quan trọng, vậy thì cảm nhận của anh với việc này, hẳn là không sao cả."

"Đủ rồi."

"Không đủ!"

"Đủ rồi!"

Mộ Nhã Triết âm trầm nhìn cô, lớn tiếng cắt đứt lời của cô."Vân Thi Thi, em đủ rồi!"

Anh không cho cô cơ hội mở miệng, đè vai cô lại, cơ hồ ác độc hôn xuống.

Liều lĩnh mãnh liệt hơn cô.

Giống như cả thế giới đều đã sụp đổ.


Vừa hôn sâu, lại vừa sợ hãi.

Những chuyện cô mới vừa nói kia, vậy mà khiến anh cảm thấy bất lực và sợ hãi.

Không thể tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng nổi Hữu Hữu sẽ gọi người đàn ông khác là cha.

Càng không thể tưởng tượng, dù chỉ là trên danh nghĩa, cô thành vợ của người đàn ông khác!

Mới đầu, trong mắt anh, danh phận chỉ là một phương thức trói buộc hai người, cũng không có tác dụng ước thúc.

Trong mắt anh, đây chỉ là một tờ hợp đồng danh lợi, không quan trọng gì.

Nhưng hôm nay anh không nghĩ như vậy.

Anh không thể chịu được khi cô trở thành vợ trên danh nghĩa của bất kì người đàn ông nào.

Dù chỉ là một tờ giấy cũng không thể!

Vân Thi Thi quật cường gắt gao cắn môi, căn bản không cho anh cơ hội tiến vào.

Mặc dù anh tiến công mãnh liệt, cô vẫn không há mồm nghênh đón anh như cũ.

Mộ Nhã Triết giống như điên rồi, con ngươi đỏ sậm, cánh tay hữu lực hung hăng ôm vòng eo của cô, khiến cho thân thể của cô càng kề sát ngực anh.

Cô lại gắt gao ngậm chặt đôi môi, cho lúc răng người đàn ông ma sát trên môi hai người, nếm đến mùi máu tươi nhàn nhạt.

Bất tri bất giác, trên môi anh nứt một đường.

Mà khóe môi của cô cũng tràn ra màu đỏ.

Tầm mắt Mộ Nhã Triết buông rơi, đầu lưỡi chậm rãi mơn trớn máu không ngừng tràn ra từ miệng cô, mùi vị ngai ngái nhất thời tràn đầy khoang miệng.

Dù cô chồng chất vết thương, cũng không muốn anh tiến vào.

Sau khi lau xuống ngai ngái này.

Mộ Nhã Triết lại hôn môi của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận