Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Về đến nhà, Vân Thi Thi vì muốn cho bánh bao nhỏ một niềm vui bất ngờ nên cố ý rón rén.

Mới vừa vào cửa, liền nhìn thấy cặp sách trên ghế salông, Vân Thi Thi đi vào nhà bếp, không thấy dóng dáng bận rộn của bánh bao nhỏ, nhưng mà đồ ăn mới được mua từ chợ, lại lẳng lặng đặt ở trên kệ.

Nhìn lướt qua, mặn nhạt kết hợp, vẫn rất phong phú.

Vân Thi Thi đi tới phòng đọc sách, đẩy cửa, bánh bao nhỏ đang lướt bolg trong phòng đọc sách.

Hai ngày nay, cậu đặc biệt quan tâm tới tình hình truyền bá trên blog về (Quả Trám), mẹ vì đóng phim, đi sớm về trễ, cậu có rất ít thời gian ở chung cùng mẹ giống như trước.

Chỉ có thể thông qua chuyện ngoài lề trên blog, quan tâm tình huống của mẹ ở đoàn làm phim.

Nghe tiếng cửa mở, cậu giật mình ngẩng đầu lên, thấy là Vân Thi Thi, trên mặt thoáng kinh ngạc: "Mẹ! Mẹ đã về rồi!"

Nói xong, bay nhào vào trong lòng ngực ấm áp của cô.

"Mẹ, Hữu Hữu rất nhớ mẹ đó!"

"Cậu nhóc ngốc, mẹ và con chỉ mới một ngày không gặp thôi mà!" Vân Thi Thi dở khóc dở cười bóp bóp sống mũi cao thẳng của cậu, có chút không biết nói gì.

Hữu Hữu ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, đàng hoàng trịnh trọng nói: "Nào có?! Tại sao con cảm thấy một năm rồi không có nhìn thấy dáng vẻ của mẹ?"


"Khoa trương như vậy?"

"Cái này gọi là sống một ngày bằng một năm, mẹ ngốc!" Hữu Hữu ôn nhu nở nụ cười, ở trên gò má của cô ấn xuống một nụ hôn: "Mẹ, ngày hôm nay tại sao trở về sớm thế?"

"Bởi vì nhớ Hữu Hữu nhà chúng ta mà!"

Vân Thi Thi không kìm lòng được nặn nặn gò má mềm mại của cậu.

Cảm giác không tệ.

Cô không nhịn được bóp nhiều mấy cái.

Trên gương mặt bánh bao nhỏ lại không có chút oan ức, cười híp mắt nhìn cô, như là em bé đáng yêu, ngoan ngoãn mặc cho cô chà đạp đến, chà đạp đi.

Hả?

Gần đây giống như dáng vẻ của bánh bao nhỏ có thêm chút thịt, chí ít trên mặt, không thon gầy như trước đây, thịt mềm mại, béo mập đáng yêu.

"Ai nha, Hữu Hữu nhà chúng ta tại sao lại có thể đáng yêu như vậy!" Vân Thi Thi cọ xát mặt của cậu.


Đôi mắt trong veo như nước của bánh bao nhỏ cong cong, vô cùng hưởng thụ cử chỉ thân mật này.

Nếu như có thể, khuôn mặt này cho mẹ nắm một ngàn năm, mười ngàn năm, cậu cũng sẽ không cảm thấy chán ngấy.

"Bởi vì mẹ lớn lên rất đẹp, rất xinh, cho nên Hữu Hữu được di truyền gen xinh đẹp của mẹ, Hữu Hữu mới có thể dễ thương như vậy!"

Được khen đẹp, trong lòng Vân Thi Thi đắc ý đến mức muốn bay lên trời, không nhịn được xoa xoa mái tóc cậu: "Miệng Hữu Hữu nhà chúng ta thật ngọt! Mẹ yêu con chết mất!"

"Hì hì." Hữu Hữu nghiêm túc nhấn mạnh: "Hữu Hữu nói chính là sự thực, sự thực!"

"Được rồi! Ngoan.”

"Vậy trước tiên mẹ đi xem TV một chút đi, chờ Hữu Hữu làm xong bữa tối, sẽ xoa bóp vai cho mẹ!"

Vân Thi Thi gật gật đầu.

Vân Thiên Hữu liền chui vào nhà bếp.

Vân Thi Thi ngồi ở trên ghế salông, xem TV, ngẫu nhiên xem trúng một kênh giải trí, trên đó đang phát tin phóng viên giải trí làm phỏng vấn ở đoàn làm phim (Quả Trám).

Phỏng vấn đến Nhan Băng Thanh, phóng viên đưa ra một vấn đề sắc bén và chói tai: "Nhan Băng Thanh, trên blog có rất nhiều fans so sánh cô cùng Vân Thi Thi, xin hỏi cô cảm thấy như thế nào?"

Đối mặt với ống kính, trên mặt Nhan Băng Thanh lộ ra sự ngạo mạn và khinh bỉ không hề che giấu, hỏi ngược lại phóng viên: "Anh hỏi tôi thấy thế nào, vậy tôi hỏi anh, anh thấy thế nào hả? Vấn đề này có gì tốt để so sánh?"

Phóng viên nói: "Tôi cảm thấy cái này khá là rất không lễ phép.”

Nhan Băng Thanh cười lạnh, nói: "Đây chỉ là phương thức mà có lẽ một ít người sử dụng để lăng xê mà thôi, tôi thấy không cần thiết để trả lời.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận