Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Cô nói, muốn gặp Tiểu Dịch Thần, muốn bù đắp tình mẹ mà Tiểu Dịch Thần thiếu hụt lúc ấu thơ.

Mộ Nhã Triết mới dẫn thằng bé đến.

Tiểu Dịch Thần đến, trong khi bất ngờ, cô thật vui vẻ.

Nhưng mà Hữu Hữu lại không vui.

Mặc dù cô hàn huyên một trận, ánh mắt Hữu Hữu nhìn về phía Tiểu Dịch Thần vẫn rất lãnh đạm.

Vân Thi Thi chảy mồ hôi lạnh, nói: "Tiểu Dịch Thần, con có đói bụng không? Có muốn ăn cơm trước hay không?"

Tiểu Dịch Thần thẹn thùng mím mím môi, ngầm gật gật đầu.

Vân Thi Thi liền ôm Tiểu Dịch Thần lên bàn.

Nhưng mà, trong nháy mắt khi tay cô vừa mới ôm lấy Tiểu Dịch Thần!

Ánh mắt Vân Thiên Hữu dời đi, thật chặt rơi vào trên người Tiểu Dịch Thần.

Nhìn chăm chú ——


Mắt nhìn chằm chằm.

Vô hình, mặc dù Tiểu Dịch Thần chưa từng nhìn thấy ánh mắt rét lạnh của Vân Thiên Hữu, nhưng cũng cảm nhận được lực áp chế lớn lao!

Giống nhau mũi gai sắc nhọn.

Giống như có vô số cây kim đâm trên người cậu.

Tiểu Dịch Thần bất thình lình rùng mình.

Vân Thi Thi có chút bất đắc dĩ, không khỏi quay đầu lại cầu cứu Vân Thiên Hữu.

Thấy mẹ dùng ánh mắt yêu thương nhờ giúp đỡ, lúc này Hữu Hữu mới thu lại mấy phần, nhưng mà, lại ra điều kiện.

"Mẹ, ngồi bên này với Hữu Hữu!"

Cậu vỗ vỗ chỗ ngồi bên người.

Vân Thi Thi lập tức ngồi xuống.

Trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ: Cô rõ ràng thấy được, Hữu Hữu nhà mình đang ghen.

Hừm —— từ phương diện nào đó mà nói, điểm này quả thực di truyền từ cha của cậu nhóc, cực kỳ ghen tị, bá đạo, không thể nghi ngờ, giống nhau như đúc.

Vừa nhìn liền biết là thân sinh.

Vân Thi Thi vỗ tay: "Được rồi, ăn cơm đi!"

Sau đó, là sự trầm mặc, tẻ ngắt.

Trên bàn, đã trở thành chiến trường hỗn loạn của cha cha con.

Ánh mắt cha người không ngừng giao chiến qua lại trên bàn ăn.

Bầu không khí đột nhiên hạ xuống, rơi vào hầm băng.

Dùng ánh đao bóng kiếm, khói thuốc súng tràn ngập để hình dung, cũng không quá đáng.


Nét cười của cô cương ở khóe miệng.

Nhìn cha cha con không ngừng dùng ánh mắt giao chiến, ý cười trên mặt Vân Thi Thi nguội lạnh, mồ hôi lạnh ướt lưng.

Có cần như vậy hay không?!

Rõ ràng là cha con, là cha con đấy! Tại sao vừa thấy mặt lại giống như kẻ địch, con mắt đều đỏ!

Vân Thi Thi chuyển mắt qua nhìn về phía Mộ Nhã Triết cùng Mộ Dịch Thần đang cảnh giới, không khỏi vô lực bật cười: "Hữu Hữu... Ăn cơm, hả?"

"Mẹ.” Vân Thiên Hữu chỉ vào Mộ Nhã Triết lên án với cô: "Chú này thật hung dữ, trừng con!"

Sắc mặt Mộ Nhã Triết lạnh lẽo.

Tên nhóc này, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Anh hung dữ trừng cậu khi nào!

Chỉ có thể cáo trạng nho nhỏ.

Vân Thi Thi tự nhiên là bảo vệ Hữu Hữu, ngẩng đầu trừng mắt cảnh cáo Mộ Nhã Triết: "Mộ Nhã Triết, anh cũng được rồi, ăn cơm thật ngon!"

Mộ Nhã Triết không nói, nhíu mày.

Thực sự là oan uổng chết mất.

Tên nhóc này, rõ ràng ỷ thế hiếp người mà!


Vân Thiên Hữu bỗng nhiên ở một bên làm nũng, nói: "Mẹ, đút Hữu Hữu ăn đi!"

Vân Thi Thi gật gù, bưng bát cơm của cậu lên, Mộ Dịch Thần ở bên cạnh cũng làm nũng: "Con cũng muốn!"

"Anh cũng muốn.” Mộ Nhã Triết cũng xen vào.

Vân Thi Thi vô lực trợn to mắt: "Này, cha người đủ rồi đấy, khi tôi có cha đầu sáu tay thật sao?"

Vân Thiên Hữu bực bội, nói: "Mẹ, mẹ không cần lo cho bọn họ!"

Mộ Dịch Thần dùng ánh mắt vô tội và điềm đạm đáng yêu không ngừng nháy mắt với Vân Thi Thi.

Mỗi một ánh mắt tội nghiệp đối với cô mà nói không thể nghi ngờ là một đòn hiểu ý.

Vân Thi Thi khó tránh khỏi có chút không đành lòng.

Mộ Nhã Triết nói: "Tiểu Dịch Thần, mẹ không đút, cha đến đút cho con ăn.”

Mắt ngấn lệ, Tiểu Dịch Thần đáng thương nói: "Ô! Không muốn cha đút!"

Nói xong, cậu chờ mong nhìn Vân Thi Thi: "Mẹ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận