Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Ngồi trên xe tắc xi về nhà trọ, hai tay Hữu Hữu vòng qua ngực, có vẻ hơi rầu rĩ không vui. Vân Thi Thi thấy cậu nhóc có biểu hiện âm trầm, đưa tay vân vê gò má trắng mịn của cậu.

"Hữu Hữu, sao vậy? Không vui à?"

Hữu Hữu hừ lạnh một tiếng.

"Mẹ, bọn họ đều ức hiếp mẹ, con chán ghét họ! Chán ghét bà ngoại!"

Vân Thi Thi nhíu mi, cô biết, Hữu Hữu đang để ý tới cô.

Đứa bé này, tuy bình thường ở trước mặt cô luôn hòa nhã đáng yêu, nhưng cô đã sớm cảm giác được, từ nhỏ Hữu Hữu đã không giống với những đứa trẻ khác, được cuộc sống cực khổ thời ấu thơ rèn luyện, có lúc tuy còn nhỏ nhưng cậu đã trưởng thành, hơn nữa trời sinh cậu nhóc này thông minh hơn người, bởi vậy cậu có thể hiểu được cảnh ngộ của cô, hiểu chuyện nghe lời, cũng rất ít tùy hứng, trái tim lúc nào cũng hướng về cô.

Cô sờ sờ đầu nhỏ của cậu, cười nói: "Mẹ có Hữu Hữu, mẹ là người hạn phúc nhất thiên hạ. Cho nên, đừng để ý tới bọn họ."

Hữu Hữu mím môi, giơ bàn tay nhỏ lên chạm vào má cô, nói: "Mẹ đừng khổ sở, sau này ai dám tiếp tục làm cho mẹ tức giận, Hữu Hữu sẽ không khách khí với bọn họ!"

Vân Thi Thi cũng không coi là thật, chỉ xem như cậu nhóc đang nói đùa, bật cười trêu chọc: "Hữu Hữu ngoan! Mẹ không muốn Hữu Hữu đau lòng!"

Hữu Hữu nhíu mày, đôi môi mềm mại xinh đẹp cong lên, trong con ngươi trong trẻo như ngọc lóe qua một tia dịu dàng mê hoặc.

"Chỉ cần mẹ hài lòng, chuyện gì Hữu Hữu cũng đồng ý!"


Nơi đáy mắt Hữu Hữu có chút ý cười tà mị lóe lên.

Mẹ, Hữu Hữu thật sự có thể bảo vệ mẹ!

Lúc hai mẹ con trở lại nhà trọ, quản lí gọi điện thoại đến, muốn cô tới khách sạn Hoàng Quan cùng tửu cục.

Cô vội vã chạy tới, khách sạn Hoàng Quan rất lớn, trang trí xa hoa, vô cùng lộng lẫy.

Vốn Vân Thi Thi định đi ngủ, nhưng mà công ty gọi điện thoại tới, Nói là có một ông chủ lớn phụ trách nghệ nhân muốn cùng cô ăn cơm, muốn cô tới đó chuẩn bị.

Chạy tới tiệc rượu, hành lang trải thảm đỏ xa hoa, cô đột nhiên nhìn thấy một bóng người cực kỳ quen thuộc.

Cuối hành lang, một bé trai ước chừng năm, sáu tuổi đang đi chung với người hầu, chậm rãi đi tới.

Thân hình cùng bóng lưng kia, bất ngờ giống như đúc với Hữu Hữu, giống nhau lạ thường!

Trong lòng Vân Thi Thi vừa sợ vừa kinh ngạc, cuối cùng như có ma quỷ sai khiến đi theo.

Cô cẩn thận đuổi theo, đi trên thảm quý báu, không phát ra chút tiếng động nào.


Nhưng mà bé trai đẹp trai lại có thính lực vô cùng tốt, cảnh giác quay đầu lại, cùng Vân Thi Thi gặp mặt chính diện.

Ánh mắt mê muội nhìn vào gương mặt non nớt của bé trai đẹp trai, trong phút chốc, tâm thần khuấy động!

Hữu Hữu!

Mái tóc màu đen, vô cùng mềm mại, đặc biệt nổi bật dưới ánh đèn tường phục cổ ở trên hành lang, màu sắc càng mềm mại, sáng bóng.

Da thịt trắng nõn, hai gò má trắng mịn, sống mũi cao thẳng xinh đẹp, miệng nhỏ đỏ thẫm, đường nét ngũ quan của cậu nhóc này vừa có nét đẹp sâu sắc của huyết thống Âu Châu lại không mất đi khí chất nhẹ nhàng dễ chịu của phương Đông.

Cậu nhóc có một đôi mắt to trong veo như nước, đuôi mắt dài như vẽ, lông mi dày nhỏ mềm mại, vừa dài vừa cong, hơi nhếch lên, đen nhánh như hai mảnh lông chim.

Con ngươi đen như ngọc lại óng ánh như Ngân hà, kỳ ảo mà mê người.

Vừa giống như kim cương rực rỡ lóa mắt, không nhiễm chút tạp chất, làm cho người ta chấn động cả hồn phách.

Chỉ là bây giờ đôi mắt này, trong đáy mắt chỉ có sự lạnh lùng, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng trên người đã bộc lộ ra khí phách của bậc đế vương.

Dường nét ngũ quan xinh xắn, tướng mạo giống Hữu Hữu như đúc.

Chỉ có một điểm không giống chính là, mặt mũi hai đứa bé, một đứa thâm thúy vắng lặng, còn một đứa lại rất hòa nhã.

Đứa bé này —— có thể hay không là...



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận