Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Không phải là... Không nỡ mở ra chứ?

Ở ngoài mặt tuy nói là không thích, nhưng thật ra là cực kỳ thích?

Vì vậy nên mới không tự nhiên, ngại không dám nói?

Nhất định là như vậy rồi.

Vì thế, Mộ Dịch Thần lấy lại món quà trong tay em trai, ra vẻ ủy khuất và đau lòng, nói: "Em rõ ràng không thích, không cần miễn cưỡng."

Hữu Hữu ngẩn người, khóe môi giật giật, một lúc lâu không nói nên lời: "Tôi..."

Cậu rõ ràng rất thích.

Bởi vì ngoài mẹ ra, trước giờ đều không có ai tặng quà cho cậu, lại còn gói tinh xảo như vậy, thật sự rất cẩn thận, cậu vẫn luôn mang theo bên người, nhiều lần muốn mở lại không nỡ.

Cũng không biết vì cái gì mà không nỡ.

Không nỡ phá bỏ lớp giấy gói đẹp như thế.

Có thể nhìn ra những thứ này đều là tự tay làm, mỗi một chi tiết to nhỏ đều cực kỳ dụng tâm.

Vẻ mặt Mộ Dịch Thần đầy chờ mong nhìn biểu tình phức tạp của cậu.

Nói đi.

Thích thì mau nói ra.


Tại sao lại cứ phải giấu diếm lời nói thật ở trong lòng, không chịu nói ra?

Em trai hẳn là rất thích món quà mình tặng, từ trong ánh mắt có thể nhìn ra, tại sao lại không nói?

Tính cách này là di truyền từ ai đây?

Thấy ánh mắt chờ mong của Mộ Dịch Thần, Hữu Hữu hít một hơi sâu, há to mồm, nhưng kìm nén không thốt nên lời: "Kia... Thôi!"

Dứt lời lại lạnh lùng liếc Mộ Dịch Thần một cái: "Chưa thấy qua người như cậu, rõ ràng quà đã tặng rồi lại còn lấy lại, hừ!"

Hữu Hữu xoay người sang chỗ khác mặc quần, không để ý tới Mộ Dịch Thần nữa.

Khóe môi Mộ Dịch Thần giật giật.

Đứa em trai này, bộ dạng thật là khó chịu.

Bỗng dưng Mộ Dịch Thần thở dài một tiếng, đi đến bên cạnh cậu, đem quà tới: "Được, mở ra xem đi!"

"Không mở!"

"Mở đi!"

"Không mở, cậu làm được gì?"

"Không mở, vậy anh giúp em mở!" Mộ Dịch Thần nói xong, liền đưa tay như muốn mở ra.

Hữu Hữu vừa thấy liền khẩn trương ngăn cản động tác của anh: "Đợi một chút!"


"Làm sao vậy?"

"Thôi..." Hữu Hữu mím môi: "Tôi tự mở."

Mộ Dịch Thần nghe vậy, không khỏi "hì hì" một tiếng, bật cười.

Chơi thật vui.

Hữu Hữu thấy anh che miệng cười trộm, nhất thời đỏ mặt lên, có chút thẹn quá thành giận nói: "Này, cười cái gì?"

"Cười em đáng yêu."

"Bệnh cũng không nhẹ." Hữu Hữu lạnh nhạt hừ hừ, ngón tay lập tức nắm dây lụa, do dự một lúc, sau cùng mím môi, giật ra.

Chậm rãi gỡ lớp giấy gói ra, biểu tình chờ mong mà thành kính, mỗi một động tác đều thật cẩn thận, mặc dù giấy đóng gói rẻ tiền nhưng cũng không nỡ phá.

Mộ Dịch Thần nhìn thấy động tác vô cùng cẩn thận của cậu thì xúc động.

Em trai... dường như cực kỳ quý trọng món quà này.

Có thể nhìn ra động tác vô cùng nhẹ nhàng cẩn thận.

Trong lòng giống như có dòng nước ấm chảy qua.

Lúc này, Hữu Hữu đã mở xong, trong hộp, chiếc lắc thuỷ tinh màu tím nằm im.

Cậu hơi kinh ngạc mở mắt ra, màu tím thần bí, thủy tinh sáng bóng động lòng người, thiết kế độc đáo, rất đẹp mắt.

"Lắc tay?"

Hữu Hữu bỗng nhiên nhíu mày, cảm thấy cái lắc tay này rất quen thuộc, lập tức cúi đầu, tầm mắt rơi vào cổ tay Mộ Dịch Thần.

Chỉ thấy trên cổ tay xinh xắn của anh có một chiếc lắc tay, giống y đúc chiếc lắc ở trong hộp.

"Thích không?" Mộ Dịch Thần đánh giá sắc mặt của cậu, khẩn trương hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận