Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Hữu Hữu nhìn cậu: "Mộ Dịch Thần, vẻ mặt của cậu bây giờ cứ như bị thất tình ấy."

Mộ Dịch Thần phản bác: "Đâu có? Anh rõ ràng là đau lòng."

"Được rồi. Tôi thật sự sẽ suy xét." Hữu Hữu bất đắc dĩ, đành phải dỗ cậu.

Thật là, rõ ràng cậu nhóc kia là anh trai, lại cứ phải để cho em trai dỗ dành, tới cùng thì ai là anh, ai là em đây chứ.

"Thật không?"

"Thật."

"Được!" Mộ Dịch Thần tinh thần lập tức hưng phấn, khôi phục sức sống.

Thay đổi sắc mặt chỉ trong một giây, khiến Vân Thiên Hữu trợn mắt há hốc miệng.

Thật sự là trẻ con, sắc mặt nói đổi là đổi, cứ y như trời tháng sáu.

"Đi thôi!" Mộ Dịch Thần không biết trong lòng Hữu Hữu oán thầm cái gì, dắt tay cậu đi đến bãi biển.

...

Trên bãi biển đặt một bàn ăn thật dài, trên bàn toàn là đồ ăn ngon.

Bên cạnh, trên bếp nướng không ngừng mà tản ra thứ mùi khó ngửi.

Cực kỳ gay mũi.


Hữu Hữu che mũi, có chút tò mò không biết người đàn ông này đang làm gì.

Mộ Nhã Triết đặt sò biển lên trên, nhìn vào bên trong thùng, một vài loại hải sản bị bỏ đi, mùi khét bay ra.

Mộ Dịch Thần bịt mũi đi qua chăm chú nhìn, thấy người nào đấy tay chân vụng về, vẻ mặt ghét bỏ: "Cha, thật là kém cỏi...."

Săc mặt Mộ Nhã Triết nhất thời đen lại, ngón tay thon dài lập tức ôm mặt cậu, hừ lạnh nói: "Hử? Con nói cha làm sao? Kém cỏi?"

"Không có không có, cha nghe nhầm rồi!" Mộ Dịch Thần vội vàng thoát khỏi kiềm chế của anh, chạy sang một bên, xoa xoa đôi má ra vẻ đáng thương.

Hữu Hữu đi đến bên cạnh bếp nướng, nhìn mấy con sò biển, nhìn thấy mấy hạt tiêu rơi xuống, vẻ mặt cũng ghét bỏ.

"Thật là ngu ngốc."

Mặt Mộ Nhã Triết hoàn toàn đen.

Vân Thiên Hữu chăm chú nhìn sắc mặt anh, không biết vì sao, bên tai nghe thấy lời nói đắc ý của Mộ Dịch Thần...

"Của anh chắc chắn lớn hơn của em. Bởi vì của cha cũng rất lớn, cho nên về sau anh chắc chắn cũng sẽ giống như cha."...

"Bởi vì của cha cũng rất lớn, cho nên về sau anh chắc chắn cũng sẽ giống như cha."

Bởi vì của cha cũng rất lớn...

Bởi vì của cha cũng rất lớn...


...

Đầu lông mày Vân Thiên Hữu giật giật một lúc, ngay sau đó, dùng một loại ánh mắt cực kỳ thâm thuý nhìn vào chỗ kín của người nào đó một cái, ánh mắt sâu thẳm.

Mộ Nhã Triết thấy cậu nhóc nhìn mình chằm chằm, mà tầm mắt lại chĩa thẳng tới chỗ kia của anh, trên mặt hiện lên vẻ cổ quái.

"Con đang nhìn cái gì?"

"A...." Hữu Hữu vội vàng phục hồi tinh thần, ra vẻ bình tĩnh nói: "Không có gì."

Mộ Nhã Triết: "???"

Đầy dấu chấm hỏi.

Thật sự không hiểu tên nhóc xấu xa này lại suy nghĩ cái gì.

Mộ Dịch Thần nhìn thấy ánh mắt thâm thuý kia của Hữu Hữu, lại nhìn theo vào chỗ kia của Mộ Nhã Triết.

Anh em một lòng.

Lập tức liền hiểu em trai nhìn cái gì, "phì" một tiếng, che miệng cười trộm.

Mộ Nhã Triết tức giận nói: "Con cười cái gì?"

"Không có. Cha, mau nướng sò biển..., lại cháy rồi."

Mộ Nhã Triết vội vàng nhìn sò biển, liền ngửi thấy mùi khét lẹt, ngay cả mặt anh cũng lộ ra vẻ ghét bỏ.

Cầm lấy cái gắp đồ ăn, vứt mấy con sò biển sang một bên.

Vân Thiên Hữu ngồi một bên nói: "Thật là phung phí. Chú quá vô dụng rồi."

Cha, người quá vô dụng rồi.

Những lời này quả thực rất đả kích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận