Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Tiểu Dịch Thần cũng nghe thấy động tĩnh, theo tiếng kêu nhìn lại, thấy Hữu Hữu gặp nạn, cũng liều lĩnh chạy về phía em trai.

Lại một cơn sóng đánh tới, Hữu Hữu bị cuốn vào sóng biển.

Hữu Hữu bị hoàn cảnh nguy hiểm làm cho không kịp phòng bị, đột nhiên sặc nước biển, miệng đầy chua xót.

Cả thân thể đều bị đánh lật, cậu không biết bơi, theo bản vùng vẫy trong nước, nhưng thân thể lại càng lúc càng chìm xuống dưới.

Nước biển từ khắp phía đánh tới, không ngừng tràn vào mũi, Hữu Hữu nhắm chặt mắt và miệng.

Trong miệng chua xót, nước biển không ngừng cuồn cuộn.

Cậu liều mạng vùng vẫy, cố gắng ngóc đầu lên trên mặt biển lại bị một cơn sóng đánh tới, cuốn chìm vào lòng biển, chỉ cảm thấy bản thân đang cách bờ biển càng ngày càng xa.

Tiểu Dịch Thần nhanh chóng chạy về phía Hữu Hữu, nhưng mới chạy được nửa đường thì đã thấy Mộ Nhã Triết chạy đến từ lúc nào, đẩy cậu sang một bên, quát một tiếng: "Trở về!"

Khi cậu phục hồi tinh thần thì Mộ Nhã Triết đã lội ra ngoài biển.

Tiểu Dịch Thần giật mình, cậu muốn chạy ra biển, cậu biết bơi, cậu muốn cứu em trai, nhưng Vân Thi Thi lại vội vàng chạy đến bên cạnh ôm cậu lên, xoay người đi vào bờ biển.


"Mẹ, mẹ làm gì thế?"

"Cha con đã đi ra đó rồi, con không nên đi, nguy hiểm lắm." Vân Thi Thi ra vẻ bình tĩnh nói: "Đừng lo, Hữu Hữu nhất định sẽ không có việc gì!"

Cô nói xong, vẻ mặt lo âu nhìn về phía Hữu Hữu, trong lòng vô cùng áy náy.

Tất cả đều là do cô. Cô và Tiểu Dịch Thần mải nói chuyện, không để ý Hữu Hữu đã chạy tới nơi nguy hiểm như thế.

Hữu Hữu nhỏ như vậy, cho dù chỉ là một con sóng đánh tới cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Nếu Hữu Hữu gặp chuyện không may, cô sẽ không tha thứ cho chính mình.

"Mẹ, nhìn đi, là cha kìa!" Tiểu Dịch Thần bỗng nhiên vui mừng kêu một tiếng.

Vân Thi Thi nhìn theo hướng cậu chỉ, nhìn thấy Mộ Nhã Triết toàn thân ướt rượt, ôm Hữu Hữu từ phía biển đi vào.

Phía sau, sóng biển không ngừng đánh tới trên lưng anh, nếu là người bình thường chỉ sợ đã sớm bị sóng cuốn vào biển rồi.


Nhưng mà anh lại giống như không hề bị ảnh hưởng chút nào, từng bước một đi đến khu vực an toàn.

Trong lòng là Vân Thiên Hữu đã hôn mê bất tỉnh.

Vân Thi Thi và Tiểu Dịch Thần vội vàng chạy tới.

Mộ Nhã Triết cúi người, lỗ tai dán trên ngực cậu, tim vẫn còn đập, thăm dò chút hơi thở mỏng manh của cậu.

Vân Thi Thi và Tiểu Dịch Thần đứng ở một bên, căng thẳng nhìn anh: "Cha, em trai sao rồi?"

Mộ Nhã Triết chẳng quan tâm cậu, hướng mặt Hữu Hữu ra phía ngoài, đầu gối đặt trên bụng cậu, ép nước trong bụng cậu ra ngoài.

Sau đó, anh lại để Hữu Hữu nằm thẳng, hai tay đặt chồng lên nhau, cố gắng khôi phục nhịp tim cho cậu nhóc.

Một tay Mộ Nhã Triết đặt trên trán cậu, ấn xuống dưới, một tay kia nâng cằm cậu lên, để cho cậu há mồm, chuẩn bị hô hấp nhân tạo.

"Khụ..."Hữu Hữu từ từ ý thức lại, chậm rãi mở mắt, nhìn mông lung, lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú bị phóng đại của Mộ Nhã Triết.

Chỉ thấy một tay Mộ Nhã Triết đè trán cậu, một tay nâng cằm cậu, khi Hữu Hữu mở to mắt, vừa lúc thấy người kia cúi xuống đặt miệng lên miệng mình, lúc này không khống chế được mà thét chói tai.

"A... "

Âm thanh trong trẻo suýt nữa phá vỡ lỗ tai Mộ Nhã Triết.

Hữu Hữu bị tình cảnh trước mắt làm cho hoàn toàn tỉnh táo lại, đẩy Mộ Nhã Triết ra, trốn ra đằng sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận