Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Bên cạnh là một người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh, không phải ai khác, chính là người đại diện hội đồng quản trị của công ty Nhạc Trí, Lý Hàn Lâm.

Lý Hàn Lâm ngũ quan xinh đẹp, anh tuấn hào hoa phóng khoáng, chẳng qua là hôm nay sắc mặt anh ta có chút khó coi đặc biệt là bên người anh ta còn có đứa nhỏ sáu bảy tuổi, ánh mắt càng kì lạ hơn.

Anh ta thật không nghĩ tới, cổ đông thần bí nhất hội đồng quản trị Nhạc Trí, thật sự là đứa trẻ sáu bảy tuổi?

Lúc đầu, anh ta cũng không tin.

Làm sao có thể? Giống như lúc anh ta sáu bảy tuổi, vẫn còn là cái tuổi chơi đùa với bùn đất, kết quả bây giờ đứa trẻ này thế nào? Gien biến dị sao?

Nhỏ như vậy, còn là một đứa bé nhìn một cái liền biết chưa dứt sữa, giá trị con người đã mấy trăm triệu!

Công ty Nhạc Trí trước đây là công ty đồ chơi Châu Âu đã phá sản, cuối cùng, bị Cự Phong thu mua, thời gian ngắn ngủi, nhanh chóng vùng dậy, hôm nay đã trở thành công xưởng đồ chơi mơ ước của thế giới.

Công ty đồ chơi Nhạc Trí một khi đưa ra thị trường, liền thịnh hành toàn cầu.

Toàn bộ trẻ con cũng cảm thấy kiêu ngạo khi có được một món đồ chơi chính hãng của công ty Nhạc Trí.

Mà không ai nghĩ đến, đồ chơi mà những đứa trẻ kia yêu thích không buông tay, cuối cùng được sản xuất từ một đứa nhỏ không lớn hơn sáu tuổi thiết kế bản vẽ.

Đồng thời ai có thể nghĩ đến, cổ đông lớn nhất Hội đồng quản trị của Công ty Nhạc Trí, lại là đứa nhỏ còn chưa học xong nhà trẻ.

Chửi thề một tiếng! Không thể tin được! Ai tin?

Sự thật chính là như vậy.

Chẳng qua, cổ đông lúc nào cũng thần bí không thể điều tra được, chưa người nào gặp qua diện mạo thật sự.

Anh ta chỉ biết, Công ty Nhạc Trí đang bị tập đoàn của người đó thu mua, cổ đông thu mua tập đoàn có trên hơn mười nghìn nhân viên, nắm trong tay hơn sáu mươi phần trăm số cổ phần.

Công ty Nhạc Trí còn khai thác hệ thống thiết kế cấp cao nhất.

Cho đến hai giờ trước, anh ta mới được vị cổ đông thần bí kia gọi đến, vội vội vàng vàng chạy tới, nhưng chỉ nhìn thấy một người còn không cao đến eo của anh ta... một đứa nhỏ.

Vân Thiên Hữu nhìn anh ta bình thản nói ra thân phận, Lý Hàn Lâm mất hết bình tình kêu lên tại chỗ, vẻ mặt không thể tin được.

Cho đến lúc thanh âm trẻ con thay đổi đầy lạnh lùng, lúc này mới chứng thực được thân phận thật----- nếu như thân phận của cậu công bố cho mọi người, thành viên hội đồng quản trị cũng điên hết cả lên!

Lý Hàn Lâm hôm nay vẫn có chút nhốn nha nhốn nháo.

Hữu Hữu cầm ống hút, hút cô ca đem kính đen hạ xuống, đột nhiên thoáng thấy một bóng người quen thuộc.

Cực kỳ quen thuộc, còn hơn cả quen thuộc, không bằng nói là giống nhau như đúc.

Ánh mắt cậu nhìn thấy, là một đứa bé trai sấp sỉ tuổi, được một người phụ nữ dắt tay, đi tới chỗ chiếc xe Lincoln, bị người phụ nữ đó ôm lên xe.

Đứa bé trai mặc âu phục nhỏ, bóng lưng lạnh lùng, mơ hồ trong thấy ngũ quan tinh xảo, cùng cậu giống nhau vô cùng, chẳng qua là dung mạo hoàn toàn lạnh lùng.

Vân Thiên Hữu có chút hoảng sợ, trợn to đôi mắt, ấn đường (điểm giữa hai đầu lông mày) nhăn lại.

Cái thằng nhóc này, vì sao cùng cậu dáng dấp giống nhau như đúc?

Vân Thiên Hữu lật tức nói: "Đuổi theo chiếc Lincoln phía trước."

"Tổng... Tổng giám đốc Vân." Lý Hàn Lâm liền vội vàng sửa lời, cung kính nói: "Xảy ra chuyện gì?"

"Đuổi theo!" Vân Thiên Hữu ra lệnh, không cho phép nói gì!

"Vâng!"

Xe Bentley nhanh chóng chuyển động, đạp chân ga đuổi theo xe Lincoln.

Một đường theo sát, cách nhau cũng không xa.

Vân Thiên Hữu ngồi ở phía sau, ánh mắt thâm thúy, chậm rãi hỏi: "Mấy ngày trước tôi để cho chú đi thăm dò người kia, Vân thiên? "

"Có, tài liệu đều ở đây." Lý Hàn Lâm cung kính cẩn trọng, đưa tài liệu.

Vân Thiên Hữu thuận tay cầm lấy, một chồng tài liệu thật dầy, mặt không thay đổi lật xem.

Càng nhìn, ánh mắt càng chăm chú.

Xe Lincoln lái vào khu biệt thự giàu có của Bắc Kinh------- khu nhà tốt nhất.

Nơi này nằm ở thủ đô Bắc Kinh, giá đất khu khuôn viên biệt thự cao nhất, người ở chỗ này, thân phận tôn quý, giá trị con người hơn trăm triệu.

Nghe đồn, biệt thự ở đây đều trên năm trăm ngàn một bình (36 thước vuông bề mặt là một bình).

Xe Lincoln không trở ngại, đi vào,

Mà xe Bentley bị ngăn lại ở cửa.

Vân Nam Thi canh phòng nghiêm ngặt, người bình thường không thể ra vào.

An ninh đem xe ngăn lại, Lý Hàn Lâm hạ cửa kính xe, đang muốn nói chuyện, nhưng mà nhân viên bảo vệ trông thấy Vân Thiên Hữu, vẻ mặt lập tức trở nên kính cẩn.

"Hoá ra là cậu chủ nhỏ nhà họ Mộ trở lại!"

Bảng số xe xa lạ, nhưng nhân viên bảo vệ đem Vân Hữu Thiên nhận nhầm thành cậu chủ nhỏ nhà họ Mộ, đương nhiên, không dám thờ ơ.

Ai dám ngăn cản xe của cậu chủ nhỏ nhà họ Mộ?

Vân Thiên Hữu nghe vậy, trong lòng phút chốc xẹt qua quá nhiều ngờ vực, trên mặt gặp nguy không sợ hãi nói: "Chú khỏe."

Nhân viên bảo vệ có chút thụ sủng nhược kinh ( được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo), liền nói: "Cậu chủ khoẻ! Cậu chủ nhỏ mời vào!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui