Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

"Tại sao?"

"Anh không thích chó."

"Nhưng mà em thích!"

Mộ Nhã Triết quay sang, ánh mắt lạnh lùng có phần nguy hiểm: "Giữa anh và nó, em chọn một đi!"

Vân Thi Thi gần như không cần nghĩ ngợi: "Em chọn Tiểu Triết Triết!"

"Em còn dám nói! Ngày mai phải đá con chó này ra khỏi nhà đi!"

Dứt lời, anh đứng dậy, Vân Thi Thi trơ mắt nhìn theo bóng anh đi vào thư phòng. Cửa phòng "ầm" một tiếng rồi đóng lại.

Cô không khỏi bị anh chọc cho bật cười.

Người đàn ông này đang ghen sao?

Lại còn là ghen với một con chó nhỏ nữa chứ, thật là ấu trĩ!


Vốn là vừa rồi anh còn đặt ra cho Vân Thi Thi ba điều kiện, trong đó có nói, cho dù như thế nào thì cũng không thể để cho con chó này xuống bên dưới tầng được.

Thế mà hôm nay cô đã không tuân thủ điều kiện rồi.

Sáng sớm, Mộ Nhã Triết vừa mở mắt ra đã đối diện với một đôi mắt mở to của con chó.

Anh ngây người một hồi, thật sự bị dọa cho mất hết phản ứng.

Con chó con ngốc nghếch kia dường như thấy rất thú vị, thè lưỡi ra liếm lên chóp mũi của anh.

Con chó đúng là đã liếm lên mũi anh, Mộ Nhã Triết lập tức nổi giận, đưa hai tay ra siết chặt cổ con chó nhỏ.

Anh ra sức bóp cổ nó!

Nghĩ đến cái lưỡi kia có thể bẩn đến mức nào, vậy mà con chó ngốc nghếch này lại còn thè lưỡi ra liếm mũi anh, thật là đáng chết!

Con chó nhỏ bị anh siết cổ đến mức khổ sở, rên lên đầy bi thảm.


Vân Thi Thi đang làm bữa sáng, nghe tiếng kêu của con chó nhỏ thì đi vào phòng, nhìn thấy một người một chó đang trợn mắt nhìn nhau, cô cũng có chút dở khóc dở cười!

Vân Thi Thi không nghĩ ngợi nhiều, lập tức tiến lên giải cứu con chó con đang ở trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, tức giận nói với người đàn ông đang nắm cổ con chó nhỏ: "Mộ Nhã Triết, anh mau buông tay ra! Anh bóp chết nó mất!"

Không dễ gì mới tách được một người một chó kia, Vân Thi Thi đau lòng ôm con chó nhỏ, vô cùng tức giận nói: "Mộ Nhã Triết, anh làm cái gì thế hả? Sao anh lại ra tay độc ác như thế? Nếu em đến chậm một bước thì chó con đã bị anh bóp chết rồi!"

Mộ Nhã Triết cũng tức giận không kém, liếc xéo cô một cái, khẽ hừ: "Như thế lại hay, buổi tối có món thịt chó hầm!"

Vân Thi Thi thì thào: "Tại sao lòng dạ anh lại có thể ác độc như vậy chứ..."

Người đàn ông này không chỉ độc mồm độc miệng mà đến lòng dạ cũng độc...

Mộ Nhã Triết nhìn thẳng vào cô, hơi híp mắt lại, giọng nói trầm trầm: "Anh nhớ rất rõ, chúng ta đã đặt ra thỏa thuận với ba điều kiện, con chó này không thể đi xuống tầng!"

Vân Thi Thi nghe vậy cũng không khỏi chột dạ, thè lưỡi, xoay người bỏ chạy nhanh như chớp!

Lúc Mộ Nhã Triết ngồi xuống bàn ăn sáng, con chó nhỏ đã được Vân Thi Thi đưa lên tầng hai. Tâm tình người đàn ông kia có vẻ không được tốt lắm.

A, nhưng mà chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là anh đừng giận lây sang cô là được.

Vân Thi Thi cũng biết là do mình sai, cô thấy con chó con đáng yêu như thế, trên người nó cũng sạch sẽ, cho nên cô bỗng dưng nảy lên ý nghĩ muốn để cho một người một chó kia thân thiết hơn một chút. Cô đâu nghĩ tới làm thế lại đụng đến cái tính ưa sạch sẽ của Mộ Nhã Triết!

Thật là đáng sợ!

Vân Thi Thi thấy anh vẫn không lên tiếng, có vẻ như vẫn đang giận cô, trong lòng cô cũng có chút bất mãn, hỏi: "Sao anh cứ ghét chó con thế? Trên người nó rất sạch!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận