Một Thai Hai Bảo Tổng Tài Truy Bắt Cô Vợ Bỏ Trốn


Lâm Mạn không lên tiếng.

Quản gia xoay người, nói một cách lạnh lùng, “Tôi đang nói chuyện với cô, nghe được phải nói ‘đã hiểu’.


‘Đã hiểu.

“Chỉ là hiểu còn chưa đủ, cô phải làm.

Hôm qua không phải tôi đã cảnh cáo cô, vì sao hôm nay cô còn xịt nước hoa nồng như vậy? Cô phải luôn luôn ghi nhớ, cô là người thấp hèn, ở Kỳ Trạch, trật tự rõ ràng, cô là bảo mẫu, bình thường trên người phải nhẹ nhàng mát mẻ, nước hoa xịt nồng như vậy, thật là không hợp lý!”
Lâm Mạn trong lòng không ngừng kêu khổ.

Cô cũng không thích dùng nước hoa, nhưng mà cô bẩm sinh có mùi thơm đặc biệt, phải dùng nước hoa để che giấu.


Nếu không sẽ rước lấy phiền toái.

Quản gia nói, “Trước khi vào hầu hạ cô chủ nhỏ, đem nước hoa trên người của cô tẩy rửa đi!”
Lâm Mạn hỏi, “Vậy tôi cỏ thể xịt dầu thơm không?”
Quản gia lại nhíu mày, “Trên người cô có mùi hôi nách sao?”
Lâm Mạn nói, “Không có.


“Cô biết dự tính ban đầu phát minh nước hoa là gì không? Nước hoa bắt nguồn từ nước Pháp, lúc ấy thời trung cổ Pa-ri hết sức lạc hậu, người xã hội thượng lưu dùng nước hoa để che giấu mùi hương của cơ thể.

Cô cũng không phải là xã hội thượng lưu, trên người vừa không có mùi hương cơ thể, dùng nước hoa cũng là hàng thấp kém.


Lâm Mạn nói, “Nguồn gốc của hương liệu cũng không phải là như vậy, công dụng đứng đầu của nước hoa lúc ban đầu là dùng để thực hiện dâng cúng thần linh, lại là tượng trưng cho địa vị.





“Cô trộm dùng nước hoa cùa ai?”
Lâm Mạn lắc đầu, “Không có.


“Có một việc, tôi muốn cảnh cáo cô.


Quản gia vênh váo đắc ý nói, “Trước đây, người giúp việc tay chân không sạch sẽ, tôi thấy nhiều rồi, cho rằng Kỳ Trạch rất lớn, đồ vật quý giá rất nhiều, lén cầm một ít sẽ không ai phát hiện! Nhưng nếu một khi để tôi phát hiện, cô ở Kỳ Trạch làm việc tay chân không sạch sẽ thì Kỳ gia tuyệt đối không nhân nhượng!”
Lâm Mạn bị chọc giận.

Cô nói một cách lạnh lùng, “Người quân tử yêu tiền tài, loại chuyện này là giáo dưỡng cơ bản của con người, không cần ai dạy dỗ! Lâm Mạn đứng ở nơi đó, cả người khí thế không thể xâm phạm.

Quản gia cũng ý thức được thái độ mình hơi quá khích, thu lại mấy phần, “Được rồi! Tôi chỉ nhắc nhở cô mấy câu! Bắt đầu từ ngày mai, tôi gặp lại cô, đừng để cho tôi lại ngửi được trên người cô dù là một chút mùi thơm!”
Lâm Mạn nói: “…
Tôi tới Kỳ Trạch làm bảo mẫu, trên người có mùi hay không Kỳ gia cũng quản sao? Hơn nữa, trên người có mùi thơm không tốt sao? Dù sao cô chủ nhỏ cũng sẽ không thích trên người bảo mẫu có mùi thối đúng không!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận