Một Thai Sáu Bảo Mẹ Của Bảo Bối Không Dễ Trọc Ghẹo


Quận Mỹ Uyển là khu biệt thự hướng biển sang trọng nhất thành phố S.Xe dừng lại trước ngôi biệt thự mang phong cách cổ điển Châu Âu ,Tô Nhược Hân và Phong Cảnh Thành xuống xe , ngoài cửa đã có người hầu chờ sẵn .“Thiếu gia , cô Tô, trong nhà đang chuẩn bị bữa tối , mau vào thôi.”“Cảm ơn dì Thẩm”Tô Nhược Hân và Phong Cảnh Thành cùng nhau bước vào biệt thự , trên mặt cô ta luôn treo một nụ cười tươi ,không khó để thấy tâm trạng đang rất tốt .“Đã lâu rồi không đến nhà cũ , hôm nay còn cố ý gọi ba mẹ em đến nữa.

Không biết là có phải có chuyện gì cần thông báo không nữa.


Anh Cảnh Thành thấy sẽ như thế nào ?”Phong Cảnh Thành vẻ mặt vô cảm mà tránh đi cái ôm tay của Tô Nhược Hân , ngữ khí lạnh nhạt nói : “Không biết .”Động tác này khiến Tô Nhược Hân sững người trong giây lát nhưng rất nhanh cô ta liền lấy lại nụ cười tươi ban đầu .Trên bàn ăn đã đầy đủ hai bên gia đình .Các trưởng bối đang trò chuyện rất vui vẻ , khi thấy Phong Cảnh Thành và Tô Nhược Hân cùng nhau trở về họ càng thấy vui hơn nữa .“Cảnh Thành đã về rồi à , mau mang Ngược Hân tới đây ngồi ,chúng ta đang bàn bạc về chuyện hôn sự của hai đứa.”Tô Nhược Hân lộ ra vẻ ngại ngùng .“Thực ra , con và anh Cảnh Thành không phải mối quan hệ như mọi người nghĩ đâu .”“Ai, hai đứa trước kia chẳng phải đang qua lại với nhau sao ? Ta nhớ không sai thì lúc đó cũng gần bàn tới việc hôn sự rồi mà ?”Mẹ Phong giọng điệu cứng rắn nói xong , mẹ Tô liền đồng ý phụ họa theo .“Ừ, đã bao nhiêu năm rồi ?Chần chừ , là cố ý không cho chúng ta được bồng cháu sớm có phải không ? Thật là gấp chết mấy lão già chúng ta mà .”“Anh họ , mau kết hôn đi thôi ,nếu không mẹ anh không cho phép em kết hôn với người mà em đã ở bên ba năm mất .”“Tôi đã đợi ngày hai người kết hôn từ khi hai người mới yêu nhau đấy.

Tô Nhược Hân năm nay đã 26 tuổi rồi , còn không nắm chắc thời gian mà lấy người ta về .”Trên bàn mỗi người một câu , rất vui vẻ .Phong Cảnh Thành sắc mặt tối sầm lại .Trên người hắn tỏa ra hàn ý , đôi môi mỏng mở ra khép lại ,giọng nói trầm thấp tức giận vang lên .“Mọi người ở đây là muốn tống tôi vào tù với tội trùng hôn à .”Vừa dứt lời , sắc mặt của tất cả mọi người cũng theo đó mà cứng ngắc lại .“Anh Cảnh Thành .”Hiếm khi nghe thấy giọng điệu này của anh , Tô Nhược Hân không khỏi giật mình .“Thực xin lỗi anh Cảnh Thành ,đừng trách các vị trưởng bối .Là lỗi tại em , là em đã không giải thích rõ mối quan hệ của chúng ta , để họ hiểu lầm .”“Em biết trong lòng anh luôn nhớ đến Hoắc Miên … Thực xin lỗi , là lỗi của em, không nên có tình cảm với anh .”Tô Nhược Hân càng nói càng hoảng sợ, nước mắt to như hạt đậu chảy dài trên khuôn mặt trái xoan của cô ta .Mọi người có mặt to vẻ không hài lòng với thái độ của Phong Cảnh Thành .“Người đã chết nhiều năm như vậy , còn nhớ mãi không quên làm gì .”Không chịu được , mẹ Phong cũng lên tiếng răn dạy hắn .“Con đã người độc thân rồi.

Chẳng lẽ con định ở vậy không lấy vợ sinh con vì người phụ nữ kia ? Đừng quên nhà họ Hoắc đã làm gì với công ty của chúng ta.

Giữa con và họ đã không có gì từ lâu rồi .”Phong Cảnh Thành cười chế nhạo .Không có gì ?Những gì anh nợ người phụ nữ đó có thể dùng vài ba từ có thể giải quyết được sao ?“Cuộc hôn nhân này ai yêu thì lấy , đừng dính líu đến con .”Phong Cảnh Thành nói xong liền rời đi , không xem mặt mũi ai ra gì .Tô Nhược Hân muốn giữ anh lại ,nhưng lại bị anh lạnh nhạt không đếm xỉa tới, cô ta quay người , khóc nức nở .Bố Tô và mẹ Tô vốn nghĩ hôn này sẽ là một ngày vui của hai nhà , nhưng không ngờ lại xấu hổ đến vậy .“Lão Phong nếu con ông đã không biết trân trọng tấm chân tình của con gái tôi thì đừng làm lãng phí thanh xuân của con bé nữa”“Cái này , lão Tô nghe ta nói, ta cái tên nghịch tử chẳng qua là …..


”“Được rồi, bất kể nói thế nào , người chịu thiệt cũng là nữ nhi bảo bối của ta , ta không cho phép con gái bảo bối duy nhất của ta bị đối xử tệ bạc như vậy , coi như Nhược Hân nhà chúng ta không có phước phận làm con dâu của gia đình ông.

Hôm nay tới đây thôi.


”“Ai , lão Tô ngươi trước đừng đi a…..

Ai ! ”Mắt thấy bữa tiệc êm đẹp tan ra trong sự không vui , cha Phong tức giận tới mức ném đũa.“Nghịch tử ! đồ bất hiếu ! suốt ngày chỉ muốn tức chết ta mà ! ”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận