Tô Kim Thư không dám tin ngẩng đầu, liền nhìn thấy sô pha da thật trước mặt đang chậm rãi quay lại.
Gương mặt quen thuộc, lập tức lọt vào.
†ầm mắt cô.
Người đàn ông khoanh tay, ánh mắt lạnh lão.
Như một vương giả uy nghiêm, kiêu ngạo.
nhìn tất cả Tô Kim Thư chỉ cảm thấy trái tim mình lập tức ngừng đập Sao lại là Lệ Hữu Tuấn?
Không biết tại sao, nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn ở đây, Tô Kim Thư đột nhiên có một loại xúc động hoảng loạn muốn chạy trốn.
“Cạch!”
Nhà vệ sinh trong phòng làm việc bị người ta mở ra.
Trong tay Vu Triệu Đồng cầm một tệp tài liệu, cẩn thận bước ra.
Khi ông ta nhìn thấy Tô Kim Thư, ánh mắt lập tức sáng lên.
Hôm nay cháu gái nhỏ này của ông ta dường như đã trang điểm tỉnh tế.
Bộ váy lễ phục vừa vặn, tôn lên dàn da trắng như tuyết, xinh đẹp hệt như yêu tinh.
Ông ta nhìn thấy cô trưởng thành, nhìn cô từ một cô bé lớn lên thành một người phụ nữ xinh đẹp.
Ông ta quả thật có vài tâm tư bất chính với cháu gái nhỏ này, có điều sau này vì đủ loại nguyên nhân bị ép không thể không từ bỏ Mà lần này..
Vu Triệu Đồng lén lút quét mắt nhìn người đàn ông trên ghế sô pha.
Sao ông ta lại trêu chọc đến phiền phức lớn một cách khó hiểu như vậy?
Nửa tiếng trước, khi vị phật lớn tôn quý.
Lệ Hữu Tuấn này đột nhiên xông vào, đầu óc ông ta còn mờ mịt, không biết rốt cuộc ông ta đã làm gì.
Bây giờ sau khi nhìn thấy Tô Kim Thư, trong lòng ông ta càng thêm kinh hãi: Lẽ nào Lệ Hữu Tuấn lại biết dự đoán trước?
Nếu không, sao lại có thể tính ra được.
trong lòng ông ta tồn tại tâm tư tà ác với cháu gái nhỏ này?
Cho đến lúc này, còn chưa đợi cháu gái nhỏ đến cửa, anh đã đến trước một bước uy hiếp ông ta.
Bên kia Tô Kim Thư đè nén nỗi bất an trong lòng xuống: “Nếu hai người có chuyện cần bàn, vậy tôi không làm phiền nữa, hôm khác tôi lại đến”
“Cô muốn biết anh hai mình đang ở đâu?”
Tô Kim Thư đang định bỏ chạy, đột nhiên lại nghe thấy Lệ Hữu Tuấn lên tiếng.
Nghĩ đến bản thân đã đến đường cùng, Tô Kim Thư xoay người, ánh mắt kiên định nhìn anh: “Đúng vậy, bất kể phải trả giá lớn thế nào, tôi nhất định phải tìm được anh hai”
Bất kể trả giá lớn thế nào?
Bao gồm thân thể của mình sao?
Vừa nghĩ đến đây, khí áp quanh người Lệ Hữu Tuấn lập tức hạ xuống 0 độ.
Anh chậm rãi đứng lên.
Đi thẳng đến trước mặt Tô Kim Thư, ánh mắt u ám rơi trên người cô: ớc, ông ta đã bán tin tức n hiến thân, e rằng đã †ìm nhầm người rồi Đây là lần đầu tên Tô Kim Thư nghe thấy, anh dùng ngữ khí châm chọc như vậy nói chuyện với mình.
Sắc mặt cô trắng bệch.
Nhưng cô không hề biết lúc này Lệ Hữu Tuấn càng thêm tức giận.
Hai ngày trước cô còn nằm trong lòng anh ngủ ngon lành, hôm nay lại gấp không chờ được muốn hiến mình cho người khác?
Vừa nghĩ đến đây, Lệ Hữu Tuấn chỉ cảm thấy lửa giận thiêu đốt.
Xem ra cô gái nhỏ này đúng là thiếu đòn, lá gan càng lúc càng lớn.
Bị Lệ Hữu Tuấn dùng ánh mắt này quan sát, Tô Kim Thư chỉ cảm thấy cực kỳ chật vật, giống như bản thân bị lột sạch ném ra đường vậy.
Nhưng có chật vật thế nào, cô cũng không thể bỏ chạy.
Cô chạy rồi, anh hai phải làm sao?
“Anh Lệ, phải làm sao anh mới nói tung tích của anh hai cho tôi?”
Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng nhìn cô, trong giọng điệu mang theo chút ý vị báo thù: “Chẳng phải muốn hiến thân sao? Vậy thì cởi đồ ra, để tôi xem thành ý của cô.
Tôi vui vẻ, có lẽ vẫn có khả năng thương lượng.”
“Anhl”
Gương mặt Tô Kim Thư lập tức tái nhợt.
Chẳng qua chỉ cúp điện thoại của anh thôi, cái tên này lại muốn sỉ nhục cô như vậy sao?
Dường như nhìn ra vẻ không tình nguyện trên gương mặt cô, Lệ Hữu Tuấn cười lạnh: “Đây là thành ý của cô?”
Tô Kim Thư rủ mắt, trong lòng không khỏi khổ sở: Tự tôn của cô đã sớm không đáng một xu.
Cô nhất định phải biết tung tích của anh hai, chỉ có như vậy mới cứu được anh.
Dù sao những gì nên nhìn, cái tên Lệ Hữu Tuấn này đã nhìn thấy hết rồi, cho anh nhìn thêm cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Sau khi cưỡng ép tẩy não mình, đầu ngón tay Tô Kim Thư run rẩy, thật sự muốn cởi nút áo trước ngực mình: “Nói phải giữ lời”
Nút áo đầu tiên bị cởi ra, một vùng da thịt trắng tuyết lộ ra ngoài.
Vu Triệu Đồng đứng một bên trực tiếp nhìn đến ngơ ngác: Nếu ông ta sớm biết Tô Kim Thư vì Tô Duy Nam có thể làm đến mức này, mấy năm trước ông ta đã ra tay rồi, còn cần phải đợi đến hôm nay sao?
Mắt thấy Tô Kim Thư sắp cởi nút áo thứ hai, lửa giận của Lệ Hữu Tuấn đã bị đốt cháy.
đến cực điểm.
Anh đột nhiên đứng lên, ánh mắt cực kỳ sắc bén nhìn về phía Vu Triệu Đồng: “Còn không cút.”
Nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Lệ Hữu Tuấn, Vu Triệu Đồng vừa giận vừa sợ, vội vã chạy ra ngoài.
Tô Kim Thư chỉ cảm thấy trước mặt tối đi.
Bàn tay có sức của người đàn ông năm chặt cổ tay cô.
Vừa dùng sức, trời đất như xoay chuyển.
Khi lấy lại tỉnh thần, cả người cô đã rơi xuống ghế sô pha rộng rãi.
Người đàn ông không chút khách sáo sáp đến, đè chặt cô.
“Chỉ mới một ngày không gặp, lá gan lại lớn như vậy, ngay cả gan hùm mật gấu cũng dám ăn, hửm?”
Rõ ràng khi người đàn ông nói câu này, lửa giận đã sắp nuốt chửng chính mình.
Nhưng không biết tại sao, khoảnh khắc.
khi anh nắm lấy cổ tay cô, Tô Kim Thư đột nhiên thở phào một hơi.
€ó trời biết — Vừa rồi chẳng qua chỉ cởi một nút áo, cô đã dùng hết sức lực của mình.
Nếu còn tiếp tục nữa, cô chỉ có thể hoảng loạn bỏ chạy.
“Anh Lệ, anh bảo tôi cởi tôi cũng đã cởi, bây giờ có thể thực hiện lời hứa của anh không?”
Cô gái nhỏ rõ ràng sợ hãi đến mức mặt mũi trắng bệch, lại vẫn cố gắng chống đỡ.
Sắc mặt Lệ Hữu Tuấn càng lúc càng khó coi: “Xin tôi khó khăn như vậy sao? Lẽ nào.
tình nguyện hiến thân cho lão già kia, cũng không chịu nói với tôi, hửm?”
Vừa nhắc đến chuyện này Tô Kim Thư.
liền cảm thấy tủi thân.
Đúng vậy.
Suy nghĩ đầu tiên của cô chính là muốn tìm Lệ Hữu Tuấn giúp đỡ.
Nhưng cái tên này xem phim với cô, xem được một nửa đã đi mất, cô gọi điện anh cũng không nghe.
Cô có thể làm sao chứ?
Cô chỉ đành dựa vào chính mình.
Nhưng bây giờ thì sao?
Cái tên này rõ ràng đến trước mình một bước, không giúp đỡ, lại còn chơi mình một vố Nỗi tủi thân trong lòng dâng lên, Tô Kim Thư thuận thế vùng vẫy: “Anh buông tôi ra”
“Cạch!”
Trong lúc lôi kéo, đồ cô vốn đang cầm trong tay, đột nhiên rơi xuống đất.
Lệ Hữu Tuấn quay đầu nhìn, phát hiện là một chiếc điện thoại Trên điện thoại, hình như đã mở chế độ ghi âm.
Dường như anh đoán ra gì đó, đứng lên chuẩn bị nhặt điện thoại.
Tô Kim Thư vẫn còn đang hốt hoảng vội vàng nhào đến giựt lại, đáng tiếc động tác người đàn ông nhanh hơn cô một bước.
“Anh trả điện thoại lại cho tôi!”
Tô Kim Thư muốn cướp lại điện thoại từ tay anh.
.