Tô Kim Thư đột ngột đứng dậy: “Tô Văn Tâm, trên đời này tôi đã thấy rất nhiều người không có liêm sỉ rồi.
Nhưng người mặt dày như ông tôi thật sự mới thấy lần đầu.
Hai chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ cha con rồi, ông có tư cách gì mà khoa tay múa chân vào việc của tôi?”
Ở trước mặt người ngoài bị con gái mình hét vào mặt như vậy, khuôn mặt của Tô Văn Tâm có chút không kiềm chế được.
Nếu đổi lại là lúc bình thường, ông ta đã ra tay với Tô Kim Thư từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ ở trước mặt Lệ Hữu Tuấn, ông ta không dám kiêu ngạo như vậy.
Vì vậy chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười: “Kim Thư, con nói cái gì thế.
Con cũng biết tập đoàn Tô thị vốn là tâm huyết của mẹ và anh trai con, con không thể cứ nhìn nó sụp đổ như thế này chứ? Hơn nữa, cậu Lệ có tiền có quyền, coi như con đi theo cậu ấy thì con cũng không mất gì mà.”
Tô Kim Thư rất tức giận, cười phản bác: “Lớn đến từng này rồi, rốt cuộc thì hôm nay tôi cũng biết thật sự không biết xấu hổ là có ý gì”
”Tô Kim Thư, cô cho rằng cô là cái thá gì, lại dám nói chuyện với cha như thế này?
Đúng là cái đồ có mẹ sinh ra nhưng không có mẹ dạy”
Một tiếng hét chói tai phát ra từ tầng hai Tô Bích Xuân cuối cùng cũng bị thuyết phục đi xuống, vừa bước vào hành lang đã nghe thấy Tô Kim Thư mảng Tô Văn Tâm, trong lòng đột nhiên nổi giận.
Cô ta vội vàng chạy nhanh xuống lầu.
Cô ta vẫn nhớ như in cái tát của Tô Kim Thư lần trước.
Lần này cô ta nhất định phải tát trả lại cái tát đó.
Nhưng Tô Bích Xuân còn chưa kịp đến gần thì đột nhiên cô ta nhìn thấy người đàn ông ng bên cạnh Tô Kim Thư.
Trời ơi, sao lại là Lệ Hữu Tuấn?
Dù có gặp anh ấy bao nhiêu lần đi chăng nữa, anh ấy vẫn đẹp trai như vậy!
Cho dù anh ấy có ngồi đó bất động, hào quang tỏa ra từ cơ thể anh ấy cũng đủ để cô ta khuất phục.
Tô Văn Tâm nhìn thấy dáng vẻ mê trai của Tô Bích Xuân, ông ta không khỏi nghiến răng nói: “Bích Xuân, cha đang có khách, con ở đấy hô to gọi nhỏ còn ra cái thể thống gì?”
Có lời nhắc nhở của Tô Văn Tâm, Tô Bích Xuân cuối cùng đã phản ứng lại Vậy mà hôm nay Lệ Hữu Tuấn lại đến cùng Tô Kim Thư.
Quay đầu lại, cô ta hung ác trừng mắt với Tô Kim Thư, trong mắt Tô Bích Xuân lóe lên một tia ghen tị Một người đàn ông ưu tú như Lệ Hữu Tuấn, Tô Kim Thư căn bản không có đủ tư cách đứng bên cạnh anh, chỉ có mình mới xứng với anh ấy.
Hơn nữa, trong suốt 5 năm qua, Lệ Hữu Tuấn luôn coi mình là ân nhân cứu mạng Nghĩ đến đây, Tô Bích Xuân kiêu ngạo nâng cằm lên, ưu nhã đi về phía Lệ Hữu Tuấn: “Cậu Lệ, sao anh lại đến đây?”
Mặc kệ Tô Bích Xuân có trang điểm như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể che giấu được vẻ chua ngoa trên người cô ta.
Tô Bích Xuân tự tin, cô ta có thể so sánh với CÔ.
Ai mà biết được, Lệ Hữu Tuấn chỉ khế nâng mắt lên, thản nhiên liếc nhìn cô ta.
Cái nhìn này, lạnh lùng và kiêu ngạo.
Nhưng trái tim của Tô Bích Xuân bắt đầu loạn nhịp Nếu có thể chinh phục được mẫu đàn ông này, thì đó là điều mà người phụ nữ đáng tự hào nhất.
“Nhường đường một chút.”
Không dễ gì mới đợi được đến lúc người đàn ông mở miệng, nhưng đột nhiên nghe thấy anh phun ra những lời này, Tô Bích Xuân liền sững sờ: “Cậu Lệ, anh đang nói cái gì vậy?”
“Vừa rồi khi cô nói chuyện, bột phấn trên mặt cô rơi vào người tôi, nên bây giờ tôi phải đi vệ sinh, thật xin lỗi tránh đường một chút.”
Lạnh lùng đứng lên, Lệ Hữu Tuấn trực tiếp bỏ qua Tô Bích Xuân.
Tô Kim Thư ở bên cạnh nhìn thấy bộ dạng khó tin của Tô Bích Xuân, cô suýt nữa cười ra tiếng: Anh chàng Lệ Hữu Tuấn này, thực sự không cho người ta mặt mũi.
Tô Bích Xuân ngây người đứng ở nơi đó, không thể tin vào tai mình: Tại sao Lệ Hữu Tuấn lại có thể sỉ nhục mình như vậy?
Trong lúc cô ta thở không ra hơi vì tức giận, Tô Bích Xuân quay đầu lại liền bắt gặp sự chế giêu của Tô Kim Thư.
Nhất định cái con tiện nhân này ở trước mặt Lệ Hữu Tuấn nói xấu về mình, nếu không thì Lệ Hữu Tuấn sao có thể đối xử với mình như vậy được.
Tô Bích Xuân đang chuẩn bị đợi Lệ Hữu Tuấn đi khỏi, sẽ dạy cho Tô Kim Thư một bài học.
Nhưng vào lúc này, cô ta đột nhiên nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn nắm lấy tay Tô Kim Thư.
Tô Kim Thư bị hành động của anh làm cho sửng sốt: “Lần đầu tiên tôi tới nhà em, không biết nhà vệ sinh ở đâu.”
“Tôi đưa anh đi.”
Tô Kim Thư nhanh chóng hoàn hồn, trực tiếp dẫn anh lên tầng hai.
Trên đường đi, cô muốn nhân cơ hội thoát khỏi nanh vuốt của anh.
Nhưng bàn tay của người đàn ông này dường như đang bám rễ ở trên cơ thể cô, cho dù cô làm thế nào cũng không thể thoát ra được.
“Anh buông tôi ra đi!”
Tô Kim Thư có chút bất lực phản kháng.
Nhưng Lệ Hữu Tuấn lại mắt điếc tai ngơ, coi như không nghe thấy gì Anh chàng này thực sự là một tên xấu xa!
Tô Kim Thư dẫn Lệ Hữu Tuấn đến cửa phòng tắm trên tầng hai: “Dùng cái này đi, tôi rất lâu rồi không về nhà, ở đây chắc là không có ai dùng đâu.”
Biết anh chàng này nghiện sạch sẽ, nên Tô Kim Thư đã không đưa anh vào phòng tắm công cộng ở tầng một.
Sau khi nhìn Lệ Hữu Tuấn đi vào, Tô Kim Thư đang định xoay người rời đi thì đột nhiên từ phía sau, có một đôi tay cường tráng ôm lấy eo cô, lôi cô vào phòng tắm.
Tô Kim Thư thấp giọng kêu một tiếng, chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bằng, giây tiếp theo cô đã được anh đặt trên bệ rửa mặt.
Cánh cửa phòng tắm đóng chặt, thỉnh thoảng vang lên những tiếng rên rỉ trầm thấp và những âm thanh đạp ngọ nguậy.
Hai bóng người trong phòng tắm quấn chặt lấy nhau, Tô Kim Thư nuốt hết cơn hoảng sợ vào trong.
Anh trói tay cô, cướp đi sự ngọt ngào của cô.
Tô Kim Thư muốn vùng vẫy nhưng sức lực của cô không so với anh được.
Cô muốn hét lên nhưng lại sợ thu hút người ở ngoài đến, nhất thời cô vừa xấu hổ vừa tức giận.
Anh chàng Lệ Hữu Tuấn này, chẳng lẽ anh không biết đám người Tô Văn Tâm đang đợi ở dưới nhà à?
Nếu bọn họ đột nhập vào thì phải làm sao?
Mặc dù mình không quan tâm đến thái độ của bọn họ, nhưng cô không muốn để lại bất kỳ lời nói nào ở chỗ của Tô Văn Tâm.
Nghĩ đến đây, Tô Kim Thư nghiến răng, chân phải hung hăng đá.
Tôi đá chết anh!
Chỉ là chân vừa nhấc lên, liền bị anh nằm chặt.
Cuối cùng Lệ Hữu Tuấn cũng buông cô ra, “Mạnh như vậy, sau này không muốn dùng nữa à?”
Dùng cái con mẹ anh!
Khuôn mặt xinh xắn của Tô Kim Thư lập tức đỏ bừng.
Khi cô mở miệng nói tiếp, giọng điệu của cô đã đầy bực dọc: “Sở thích của anh đặc biệt như vậy à?
Thích chơi đùa kích thích ở nơi như này sao?”
Lệ Hữu Tuấn nhìn khuôn mặt nhỏ đầy sinh động và đôi mắt lấp lánh của cô: “Nếu tôi nói cho em biết thì sao?”
Tô Kim Thư cứng người.
Bởi vì cô rõ ràng đã cảm nhận được sự thay đối khó tả ở một bộ phận nào đó trên cơ thể của Lệ Hữu Tuấn.
Người đàn ông này.
“Bọn họ đang ở dưới lầu, anh thật sự.
Lệ Hữu Tuấn bận tối mắt mà vẫn thong dong nhìn cô, tên kia rõ ràng là muốn đến chết, nhưng lại phải gắng gượng chịu đựng: “Một đơn hàng kinh doanh lớn như vậy, để bọn họ chờ cũng không sao cả”“
Tô Kim Thư gần như bị sốc trước hành vi vô liêm sỉ của người đàn ông này.
Nhưng Lệ Hữu Tuấn không quan tâm lúc này cô đang quẫn bách như thế nào, cố ý trêu chọc cô: “…”
.