Cặp kính trên sống mũi che đi vẻ sắc sảo không thể ngăn cản của đôi mắt.
Nhưng không thể che đi sự ngang ngược của cơ thể.
Tô Kim Thư chết lặng: “Đây không phải là Lục Mặc Thâm sao?”
Thấy anh ấy quay lại, đi về phía đám đông.
Hầu như mọi người đều bắt đầu đoán: Người đàn ông này là ai?
Có thân phận là gì?
Anh ta đến tìm aï?
Tô Kim Thư nhìn Lục Mặc Thâm đi ngang qua cô, thân hình cao lớn đi về phía bên kia.
Đó là một cô gái Chỉ nhìn thấy cô gái đó đang mặc một bộ quần áo bình thường mới mẻ, một mái tóc đuôi ngựa xinh xắn Đeo một chiếc túi vải, đi về phía chiếc Bentley của mình một cách rất vui vẻ.
“Trời ạ, anh ấy đi về phía Thúy Vân.”
Sau khi nhận ra điều này, Tô Kim Thư vội vàng chạy theo.
Mà Lâm Thúy Vân vẫn còn vui vẻ đi bộ, đột nhiên phát hiện có điều gì đó không ổn.
Sao lại cảm thấy tất cả mọi người ở trên đường hình như đang nhìn mình?
Không đúng!
Chính xác hơn là, đang nhìn về phía sau mình.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ khiến cổ của Lâm Thúy Vân ớn lạnh.
Đang định quay lại và nghiên cứu tình hình.
“Áp”
Tiếng hét vẫn còn trong cổ họng, cô ấy đã trực tiếp bị nhấc bổng lên.
Là Lục Mặc Thâm!
Là tên khốn Lục Mặc Thâm.
Vừa nấy lên lớp còn hiền lành nhẹ nhàng, không ngờ giờ này trong bụng lại toàn ý xấu, chực chờ chặn đầu mình ở cổng trường.
“Cứu với, anh thả tôi xuống, thả tôi xuống!”
Mặc dù bình thường Lâm Thúy Vân vô tư, nhưng cô ấy cũng là một cô gái Thấy mọi người xung quanh chỉ vào mình, cô ấy vừa bàng hoàng vừa tức giận, dùng chân điên cuồng đá một phát: “Lục Mặc Thâm, anh là đồ khốn, đây là cách anh thể hiện như một giáo viên sao?
Anh lại ở trên đường bắt con gái nhà lành, anh thả tôi ra.”
Mặc cho Lâm Thúy Vân vùng vẫy như thế nào, những nằm đấm đó vẫn rơi vào người Lục Mặc Thâm, đối với anh ấy mà nói giống như một cơn mưa phùn.
“Ở trường tôi đóng vai trò là một giáo viên, nhưng bây giờ tôi đang ở bên ngoài trường học.
Tôi muốn làm cái gì, ông trời cũng không quản được.”
Lục Mặc Thâm cười lạnh một tiếng, đi về phía xe thể thao.
“Anh cái đồ biến thái, thả tôi ra”
Lâm Thúy Vân hét lên, đột nhiên cảm thấy đau nhói ở mông nhỏ.
“Bộp!”
Một âm thanh giòn giã, bàn tay to của Lục Mặc Thâm di chuyển đến mông nhỏ của cô ấy, trên khỏe miệng kéo ra một lời chế nhạo: "Còn nhúc nhích nữa, tim hay không tồi đánh cô đến khi ngoan ngoãn thi thối?”
Cô ấy lớn đến từng này rồi, ngay cả ngón tay cha mẹ cô cũng còn không chạm đến.
Nhưng bây giờ ở trước mặt mọi người, lại bị một tên tru manh đánh vào mông.
Một giây sau Lâm Thúy Vân phản phảo: "Lục Mặc Thâm, tối nguyền của mười tám đời tổ tông nhà anh!”
“Bộp!”
Lục Mặc Thâm nói được làm được, lại đánh vào mông cô ấy cái nữa.
Lâm Thúy Vân uất ức không thôi, hai mắt của cô ấy lập tức đỏ lên: “Khốn kiếp, rõ ràng là anh cướp đi nụ hôn đầu của tôi, tôi chẳng qua chỉ tát anh một cái mà thôi, sao anh lại không bỏ qua cho tôi thế?”
Nghe xong lời này, Lục Mặc Thâm rõ ràng là sửng sốt một chút: Con bé xấu xa này, hoàn toàn quên mất chuyện xảy ra trong phòng tắm ngày hôm đó rồi sao?
Thấy người đàn ông không đáp lại, Lâm Thúy Vân căn chặt môi: Bà đây là con gấu, bà không tin tên khốn này sẽ không thả bà xuống.
Đợi lát nữa mình được tự do, lập tức sẽ khiến cho thằng cháu này nếm thử thế nào gọi là đoạn tử tuyệt tôn.
Một giây tiếp theo, Lâm Thúy Vân đã bị ném vào trong xe.
“Phập!”
Cánh cửa bị đóng sầm lại.
“Thúy Vân!”
Lúc này, Tô Kim Thư mới đuổi tới bên cạnh xe, chuẩn bị tiến lên mở cửa.
Liền nhìn thấy con xe Aston Martin nhấn ga bỏ đi.
“Thúy Vân, Thúy Vân!”
Tô Kim Thư còn muốn co chân đuổi theo nhưng bị một người đột ngột chặn lại ©ô quay đầu nhìn lại Phát hiện người ngăn cô lại là Lục Anh Khoa.
“Mợ chủ yên tâm, cậu Lục sẽ không làm ra những chuyện quá đáng đâu.”
Khuôn mặt xinh xắn của Tô Kim Thư bỗng tối sầm lại: “Giữa ban ngày ban mặt bắt con gái nhà người ta rồi còn muốn quá đáng thế nào nữa?”
Lục Anh Khoa khó xử ho hai tiếng “Người nhà họ Lâm đã đuổi theo rồi, chắc không có vấn đề gì lớn đâu.”
Ánh mắt Lục Anh Khoa lóe lên: Hơn nữa cô Lê hình như đã đến thành phố Ninh Lâm rồi, Lục Mặc Thâm không dám làm lớn chuyện này đâu.
Tô Kim Thư ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy chiếc Bentley màu đen của nhà Lâm Thúy Vân đã đuổi kịp với tốc độ cực nhanh.
Người lái xe của Lâm Thúy Vân là một cựu chiến binh, vệ sĩ của cô ấy, có lẽ không có vấn đề gì lớn.
Nghĩ đến đây, Tô Kim Thư cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Sao anh lại đến đây?”
“Là Boss bảo tôi đến, mợ chủ, bây giờ cô muốn đi đâu?”
Nghe thấy tên của Lệ Hữu Tuấn, trái tim của Tô Kim Thư đột nhiên nhảy lên: Lúc sáng ra khỏi cửa anh chàng này còn đang giận mình.
Nhưng dù có tức giận, anh vẫn không quên cho Lục Anh Khoa đến đón mình.
Tô Kim Thư đang định lên xe, bất ngờ nghe thấy tiếng gọi kinh ngạc từ phía sau truyền đến: “Bác sĩ Tô, thật sự là cô sao?”
Tô Kim Thư quay đầu nhìn lại, thấy Liễu Minh Hoa đang vui vẻ đi về phía bên này.
“Tôi nghe bọn họ nói cô đã đến Lan Ly để học nâng cao, gia đình tôi sống ở đối diện, không ngờ rằng tôi sẽ thực sự gặp được cô ở đây”
Tô Kim Thư gật đầu: “Thật ra mấy năm nay tôi luôn muốn học lại Trung y, nhưng vẫn chưa có cơ hội.”
"Tôi thực sự ngưỡng mộ cô, ai mà không biết khoa y khoa của Lam Ly, à khoa y khoa trong cả nước không ai sánh kịp.
Không nói những chuyện này nữa, hôm nay hai chúng ta không dễ dàng gì mới gặp được nhau, cùng nhau ăn một bữa cơm nhé?”
Tô Kim Thư có chút khó xử nhìn Lục Anh Khoa,
Mặc dù Lục Anh Khoa Là cấp dưới của Lê Hữu Tuấn, nhưng ở bên ngoài anh ta cũng là một nhân vật có thể hô gió gọi mưa.
Tô Kim Thư chưa bao giờ coi anh ta như một người hầu có thể gọi đi gọi đến Cục Anh Khoa có thể nhìn thấu những 6 lãng của Tô Kim Thư, anh ta nói trước: "Tôi vẫn còn việc phải giải quyết, một giờ có đủ không?”.
Tô Kim Thư mỉm cười, gật đầu với anh ta: “Cảm ơn anh”
Hai người họ tìm đến một nhà hàng gần đó.
Vừa bước vào, Liễu Minh Hoa đã bị bóng dáng quen thuộc thu hút: “Bác sĩ Nhan thật trùng hợp nha, sao anh cũng ở đây?”
Liễu Minh Hoa vui mừng bước đến bên cạnh Nhan Thế Khải, đôi mắt Lấp Lánh: "Bác sĩ Nam, chúng ta có thể ngồi xuống cùng nhau được không?” Cô ta sẽ không nói cho Tô Kim Thư biết, vừa nãy khi cô ta đi ngang qua, tình cờ nhìn thấy Nham Thế Khải đang ủ rũ ngồi ăn
nhà hàng này.
.
Cho nên cô ta nhân cơ hội này gọi Tô Kim Thư đến, giả vờ như có một cuộc gặp gỡ tình cờ.
Nam Thế Khải ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Liễu Minh Hoa,
Đang định nói gì đó thì đột nhiên nhìn thấy Tô Kim Thư ở phía sau lưng Liễu Minh Hoa.
Khuôn mặt hiền lành ban đầu đột nhiên tái xanh, dường như anh ta nhớ ra chuyện gì đó, nắm tay dần dần nắm chặt: “Không cần đâu, tôi ăn xong rồi”
Nhan Thế Khải đột ngột đứng dậy, quay người rời đi Tô Kim Thư sững người trong giây lát Tính cách của Nhan Thế Khải luôn rất dịu dàng, nhưng tại sao cô lại có cảm giác anh ta tức giận như vậy là vì nhìn thấy mình?
Liễu Minh Hoa nghe thấy Nhan Thế Khải muốn rời đi, cô ta liền trở nên lo lắng, nắm lấy cánh tay của anh ta.
.