Tiện đường?
Lục Anh Khoa nghe thấy hai chữ này, khóe miệng nhịn không được co rút.
Bên này chính là thành Bắc.
Tòa nhà của tập đoàn Lệ thị ở thành Nam.
Chính anh phải chạy xe suốt bốn mươi phút mới đến được đây, nhưng lại phải dừng ở ngã tư tận mấy chục phút.
Đây là tiện đường trong miệng của boss miệng?
Nhưng mà những lời này Lục Anh Khoa chỉ dám nói thầm trong lòng, đương nhiên là không dám nói ra Chờ Tô Kim Thư an toàn lên xe, anh ta yên lặng đạp chân ga Chỉ có Tô Kim Thư mang vẻ mặt ngốc nghếch gật gật đầu, ‘Ồ.”
Đến lúc này Lệ Hữu Tuấn mới bỏ tài liệu trong tay xuống, nhìn cô một cái: “Bổ túc cảm giác như thế nào?”
Tô Kim Thư cau mày liếc mắt nhìn anh một cái Lệ Hữu Tuấn gần đây có phải rảnh quá không vậy?
Nếu không tại sao rảnh rỗi tìm mình tám chuyện thế?
Chẳng lẽ gần đây công việc ở công ty không tốt lắm?
Trong lòng cô oán thầm, nhưng miệng thì vấn thành thành thật thật trả lời: “Tất cả đều tốt, thuận lợi, trước đó có quen một đàn anh bây giờ đang làm giám đốc bệnh viện.
Mấy ngày hôm trước, anh ta gọi điện thoại cho tôi, kêu tôi cùng gia nhập đoàn bác sĩ…”
Lệ Hữu Tuấn nhíu mày, anh vô cùng nhạy cảm chuẩn xác bắt được hai chữ đàn anh.
Đang chuẩn bị mở miệng nói cái gì đó, chợt nghe thấy di động của Lục Anh Khoa đích vang lên: “… Được, tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, Lục Anh Khoa nhìn lướt qua kính chiếu hậu: “Boss, cô Lê đã xảy ra chuyện.”
Lệ Hữu Tuấn nhíu mày: “Như thế nào?”
“Tình huống cụ thể thì không rõ lắm, hình như là trong lúc đang quay thì nổi lên tranh chấp với người ta, bị người ta đẩy xuống cầu thang, hiện tại đang ở bệnh viện Hà Hải, đang hôn mê.”
Gương mặt Lệ Hữu Tuấn vô cảm, chỉ thản nhiên nói, “Đi bệnh viện.”
“Vâng”
Lục Anh Khoa phanh lại, vội vàng quay đầu xe, chạy qua khu phố nơi bệnh viện Hà Hải.
Tô Kim Thư ngồi bên cạnh anh, thỉnh thoảng nhìn lén Lệ Hữu Tuấn một cái.
Lời nói vừa rồi của Lục Anh Khoa, cô đều nghe được hết, cho nên hiện tại anh muốn đi xem Lê Duyệt Tư sao?
“Cậu chủ Lệ, để Lục Anh Khoa dừng bên kia chút đi, giao lộ phía trước là nhà ga, tôi có thể bắt xe quay lại”
Lệ Hữu Tuấn không thèm nâng mắt “Cùng đi với tôi.”
Tô Kim Thư không khỏi nhíu mày: Hai ngày trước Lê Duyệt Tư mang khí thế rào rạt chạy đến Lan Ly để gây sự với cô.
Bây giờ cô đối mặt với cô ta thế nào được?
Tô Kim Thư vốn đang tính toán tranh thủ một chút, ai biết Lệ Hữu Tuấn đột nhiên mở miệng: “Không phải các em đang muốn gặp nhau sao? Giờ lại đúng lúc.”
Tô Kim Thư lập tức liền ngây ngẩn cả người: Thế mà anh đã biết chuyện này?
Dường như là nhận thấy được tâm tình của Lệ Hữu Tuấn không tốt cho lắm, cho nên Tô Kim Thư cũng không mở miệng Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa số, không nhắc lại chuyện xuống xe trước đó.
20 phút sau, xe vững vàng dừng trước trung tâm bệnh viện.
Lệ Hữu Tuấn lạnh mặt đi tới cửa phòng bệnh, Na Na vừa thấy anh đến lập tức đứng lên: “Cậu chủ Lệ, rốt cục anh cũng đến đây.”
Chẳng qua cô ta còn chưa nói xong, liền nhìn thấy Tô Kim Thư đi theo sau anh, khuôn mặt kia nhất thời trầm xuống.
Lệ Hữu Tuấn không đáp, trực tiếp đẩy cửa đi rồi đi vào.
Chỉ thấy Lê Duyệt Tư nằm ở trên giường bệnh, trên đầu dường như đang quấn băng ic này đã tỉnh táo.
Lệ Hữu Tuấn quét một vòng trong phòng bệnh: “Anh ta đâu?”
Lê Duyệt Tư có chút lúng túng Điều này cô ta phải trả lời như thế nào?
Sao có thể nói là bởi vì cô ta điều tra chuyện Lệ Hữu Tuấn và Lục Mặc Thâm cãi nhau, nên anh đã giận dữ quay về đế đô?
Lời này cô ta cũng không biết nên nói ra khỏi miệng như thế nào.
“Mặc sâm vừa mới nhận một án tử, gần đây anh ấy có chút bận rộn.
Hơn nữa công việc của em có chút đặc thù, nên suy cho.
cùng thì anh ấy cũng không thế ở cạnh em, huống chỉ chút vết thương nhỏ ấy…”
“Não chấn động là vết thương nhỏ, còn chết mới được xem như là vết thương lớn?”
Lê Duyệt Tư sửng sốt một chút, không ngờ rằng Lệ Hữu Tuấn sẽ dùng giọng điệu nghiêm khắc đến như thế để nói chuyện với mình.
Cô bất đắc dĩ cười cười: “Anh biết em không có ý này mà “Ai, Kim Thư, sao cô lại tới đây?”
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói kinh ngạc xen lẫn vui vẻ của Tân Tự Dạng.
Lê Duyệt Tư sửng sốt một chút, vẻ tươi cười trên mặt lập tức cứng lại Cô ta vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Tân Tự Dạng đang cùng Tô Kim Thư lại đây.
“Ôi, anh hai, sao anh lại ở đây? Mang chị dâu nhỏ của chúng em đến thăm đại minh tỉnh à?”
Chi dâu nhỏ?
Nghe nói như thế, Lê Duyệt Tư biến sắc.
Cô ta theo bản năng nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn.
Lại thấy anh không nói gì, cũng không có mở miệng phủ nhận.
Với sự hiểu biết của mình đối với anh, anh không mở miệng tức là đang thừa nhận.
Cô ta nắm chặt tay, trên gương mặt Lê Duyệt Tư nháy mắt lộ ra vẻ phức tạp.
Cô ta tức giận chịu không nổi Nhưng mà vốn dĩ cô ta là một diễn viên, chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, sau đó, cảm xúc của cô ta lập tức được bình ổn Trên gương mặt Lê Duyệt Tư xuất hiện vẻ tươi cười xen lẫn chút xin lỗi: “Kim Thự, tôi không biết cô đang ở cùng với Hữu Tuấn, hóa ra hai người có hẹn à?”
Gương mặt Tô Kim Thư ra vẻ thản nhiên, nhưng ánh mắt nhìn cô ta lại mang theo chút trào phúng.
Cô đang chuẩn bị mở miệng thì lại bị Lệ Hữu Tuấn giành trước một bước: “Có”
Tô Kim Thư sửng sốt một chút.
Sao cô lại không nhớ rõ cô và Lệ Hữu.
Tuấn có hẹn nhỉ?
Lê Duyệt Tư vội vàng ngượng ngùng xin lỗi: “Kim Thư thực ngại quá.
Na Na biết tôi ở Hà Hải thành bên này không bạn bè nào cả, hơn nữa Mặc Thâm lại bận quá, cho nên đã thoại cho Hữu Tuấn, nếu như hai người đã có hẹn thì đi trước đi thôi, đừng trễ nải chuyện chính.”
Khóe miệng Lệ Hữu Tuấn giương lên: “Lục Mặc Thâm bận quá nên không thể gọi, cho nên liền gọi điện thoại cho tôi, ý của cô là tôi đang rất rảnh?”
“Em không có ý này”
Tân Tự Dạng ở phía sau lại chêm vào: “Lời nói này, sao cứ như thể, tôi và đám Thẩm Tư Thần cũng không phải là bạn bè của cô vậy?”
Lê Duyệt Tư khó chịu nhíu mày: “Nếu như: anh lại đây thăm tôi, vậy cám ơn anh.
Nếu không phải, thì phiền anh đi ra ngoài trước đi: “Đi ra ngoài thì đi ra ngoài, nếu ở trong thành Hà Hải cô cũng chỉ quen mỗi anh hai, chỉ có mỗi anh hai là bạn bè, đương nhiên tôi cũng không cần thiết phải ở đây.”
Nói xong lời này, Tân Tự Dạng xoay người bước đi ra ngoài Lệ Hữu Tuấn nhìn cô ta, “Ekip của cô đâu “Đạo diễn đã muốn báo cảnh sát, hiện tại mấy người kia hẳn là đang ở trong cục cảnh sát.”
“Bên này tôi sẽ liên hệ phía cảnh sát, nhưng tôi chỉ xử lí chuyện này đến đây thôi, còn lại thì tự cô và Lục Mặc Thâm giải quyết.”
Nói xong lời này, Lệ Hữu Tuấn liền xoay người rồi đi ra ngoài.
Trong phòng, cũng chỉ còn lại Tô Kim Thư và Lê Duyệt Tư.
Lê Duyệt Tư kiêu căng giật giật thân mình.
Cô ta nhìn Tô Kim Thư, mang theo tư thế của người thẳng cuộc: “Ngại quá, thực sự tôi không biết rằng hai người đang có hẹn.”
Tô Kim Thư đứng ở cửa, cũng không tiến vào: “Mặc kệ có hẹn hay không, thì cô cũng đoán được Lệ Hữu Tuấn chắc chắn sẽ đến đây, không phải sao?”
.