Một Thai Song Bảo Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu


ê Duyệt Tư cười nói: “Chúng tôi là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tôi bị thương, anh ấy đến thăm cũng không phải chuyện lạ gì.”



Nhìn thấy bóng dáng Tô Kim Thư xoay người tao nhã rời đi, Lê Duyệt Tư không thể chịu đựng được nữa, sắc mặt thay đổi.

Tô Kim Thư nói lời này rốt cuộc là có ý gì?

Cái gì mà ăn trong bát, nghĩ trong nồi?

Rõ ràng từ đầu tới cuối cô ta chỉ yêu mỗi mình Lục Mặc Thâm mà thôi?

Tô Kim Thư mới vừa đi ra khỏi cửa bệnh viện, điện thoại của cô liền vang lên.

“A lô, Thúy Vân?”

Đầu kia điện thoại, giọng nói của Lâm Thúy Vân dồn dập: “Kim Thư, An Nguyên đã xảy ra chuyện.”

Lâm ngang, là em trai của Lâm Thúy Vân.

“Sao lại thế này? Anh đừng sốt ruột, từ từ nói “Tình huống tôi cũng không rõ, hình như là đánh nhau với người khác, làm người ta bị thương, bị dẫn đến cục cảnh sát.
Vốn ba mẹ tôi muốn nộp tiền bảo lãnh, cũng không biết vì sao, lúc nãy người lại bị bät đi, hơn nữa nghe nói còn bị đánh, ba mẹ tôi thì té xỉu.
Cậu có thể sang đó h‹ giúp tôi được không? Bây giờ tôi đang quay ở bên ngoài, ngày mai mới có thể trở về.”

“Cậu nhắn địa chỉ cho tôi, tôi qua đó ngay lập tức.”

Tô Kim Thư cúp điện thoại, xoay người chạy về phía thang máy.

Cửa thang máy vừa mới mở ra, cô nhìn thấy Tân Tự Dạng đang mặc áo dài màu trắng bước ra: “Chị dâu nhỏ, chị định đi đâu vậy?”

Tô Kim Thư cũng không quay đầu, vội vàng đóng cửa thang máy.

Nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của cô, Tân Tự Dạng không hiểu ra sao.

Anh ta quay đầu nhìn lướt qua cửa phòng bệnh của Lê Duyệt Tư.

Thấy dáng vẻ hoảng hốt vừa rồi của chị dâu nhỏ, nhất định là bị người phụ nữ Lê Duyệt Tư kia bắt nạt.

Mắt anh ta đảo quanh, Tân Tự Dạng lấy ra di động, không chút do dự gọi vào một dãy số.

“Anh cả, vừa rồi em nhìn thấy chị dâu rất hoảng hốt, đau lòng chạy ra khỏi bệnh việt ngay cả khi em chào hỏi, thì chị ấy cũng không để ý tới em.”

“Sao lại thế?”

“Sao mà em biết được? Dù sao em thấy chị ấy đi ra khỏi phòng của đại minh tinh Anh hai, không phải em nói anh đâu, Lê Duyệt Tư gặp chuyện không may, đương nhiên sẽ có vị hôn phu của cô ta ra mặt.
Anh còn chạy đến đây thăm cô ta, còn mang theo cả chị dâu nhỏ đến đây, là phụ nữ thì ai mà vui cho được… Alo alo?”

Tần Tự Dạng buồn bực nhìn màn hình di động đã tắt ngóm.

“Làm sao thế không biết, người ta còn chưa nói xong vụ châm ngòi ly gián đâu, thế mà đã cúp điện thoại.”

Lúc Tô Kim Thư vội vã chạy ra đi, bên ngoài trời đã sắp mưa Cô đội mưa gọi một chiếc xe taxi, đi thẳng đến đồn công an.

Nửa giờ sau, cô lấy chiếc áo khoác đã ướt đẫm, đi vào đồn công an.

“Xin chào, tôi muốn tìm cảnh sát Vương.”

Tô Kim Thư đi tới chỗ tiếp khách.

Người cảnh sát phụ trách tiếp đãi than nhẹ hai câu: “Sao lại thế này? Hôm nay đã có một đám đến tìm lão Vương rồi.

Nói xong anh ta quay đầu lại chỉ thấy người cảnh sát trung niên lớn tiếng: Vương lại có người đến tìm ông này.”

Vương cảnh sát đi ra, trong tay còn cầm một xấp tài liệu dày.

Ông ta nhìn Tô Kim Thư đang ướt đẫm với vẻ mặt nghỉ ngờ: “Xin hỏi cô là ai?”

Tô Kim Thư lau lung tung bọt nước trên mặt: “Xin chào cảnh sát Vương, tôi là chị của Lâm An Nguyên, bây giờ tôi có thể gặp cậu ấy được không?”

Cảnh sát Vương quay đầu lại nhìn lướt qua văn phong bên trong, ông ta do dự một lát, vẫn cau mày nói: “Vậy cô theo tôi vào đi”

Cách song sắt, Tô Kim Thư thấy được mặt mũi bầm dập của Lâm An Nguyên.

Giờ phút này cậu ta mang vẻ mặt vô cùng uể oải.

“An Nguyên, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Tô Kim Thư vừa thấy cậu ta, trên chiếc áo sơ mi dính không ít máu, nhất thời hết hồn, “Ai đánh cậu?”

Lâm An Nguyên ngẩng đầu nhìn Tô Kim Thư, rõ ràng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Cậu ta có chút phiên nào gãi gãi tóc: “Chị Kim Thư, sao chị lại tới đây? Có phải Lâm Thúy Vân ngu ngốc kia lại gọi điện thoại cho chị? Ai nha, nói không có việc gì, chỉ là đánh nhau chút thôi.
Trước kia thường xuyên đánh nhau với người khác, qua không bao lâu, ba mẹ tôi sẽ lại bảo lãnh tôi ra ngoài thôi, chị đừng lo lắng, đi đi thôi!”

“Cậu nói bậy bạ gì đó? Nếu ba mẹ cậu có thể bảo lãnh cậu ra thì cậu sẽ chẳng vào lại đây.
Cậu có biết vừa rồi cảnh sát Vương kia nói cái gì không? Đối phương tố cáo cậu có ý định mưu sát, cậu mau nói rõ ràng cho chị rốt cuộc sao lại thế này!”

“Cái gì, mưu sát?”

Lâm An Nguyên lập tức đứng lên, vẻ mặt vô cùng tức giận: “Tôi chẳng qua là lỡ tay đẩy cô ta một cái, sao lại biến thành mưu sát? Người phụ nữ kia sợ là muốn tiền đến điên rồi”

“Mẹ cậu không có cách nào đưa cậu ra, đã lo lảng đến độ té xỉu.
Chị cậu cũng đang trên đường tới, bây giờ cậu vẫn không chịu nới với chị, có phải hay không?”

Lâm An Nguyên ngây ngẩn cả người, anh ta không ngờ rằng chuyện lại nghiêm trọng đến mức này.

Nói như thế nào nhà họ Lâm cũng coi như là nhà giàu có số một số hai ở thành phố Hà Hải.

Cho dù anh ta có gây ra gì, chỉ cần có nhà họ Lâm ở sau lưng làm chỗ dựa, cùng lắm là bồi thường thêm chút tiền mà thôi, sao lại đến nông nỗi này?

“Nếu như cậu không chịu nói, thì bây giờ tôi sẽ rời khỏi đây.”

Tô Kim Thư gắn từng chữ, Lâm An Nguyên lập tức kích động đứng lên: “Kỳ thật, kỳ thật không phải tôi cố ý.
Bạn gái tôi làm trong đoàn làm phim, hôm nay tôi qua đó thăm cô ấy.
Ai biết, vừa mới đến cầu thang thì đụng phải trợ lí của người phụ nữ kia, miệng không sạch sẽ, đang bịa chuyện về chị, nói rằng chị đang được bao nuôi các thứ.”

“Thật sự là tôi quá tức giận nên chạy lại tranh cãi với cô ta, ai biết sau đó cô ta và Lâm Thúy Vân cùng nhau mắng tôi.
Nhất thời dưới tình thế cấp bách tôi liền đẩy cô ta một phen, căn bản là tôi không dùng bao nhiêu sức, cũng không biết sao chuyện lại…”

Tô Kim Thư nhất thời quá sợ hãi: “Người phụ nữ cậu nói có phải là…”

Lâm An Nguyên có chút xấu hổ cúi đầu xuống: “Chính là cái gì mà… nữ thần quốc dân mới được phong, Lê Duyệt Tư.”

Hóa ra lại là cô ta.

Dưới chân Tô Kim Thư mềm nhũn, thiếu chút nữa không đứng vững.

“Chị Kim Thư, chị không sao chứ?”

Tô Kim Thư nhìn thấy gương mặt buồn bã của Lâm An Nguyên, mắt đỏ lên.

Ngay vừa rồi Lâm An Nguyên nói người cậu ấy đẩy là ai, Tô Kim Thư cũng đã suy nghĩ cẩn thận.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui