Đầu ngón tay thon dài của Lệ Hữu Tuấn lướt nhẹ trên mặt bàn.
Hiện tại biểu cảm trên khuôn mặt anh trông chẳng giống như vừa tiêu hết ba trăm năm mươi tỷ chút nào, ngược lại giống như vừa mua một chút thức ăn ở chợ vậy.
“Em đang lo lắng rằng tôi không có tiền à”
Những lời này của Lệ Hữu Tuấn khiến cho cô suýt phun thẳng nước bọt ra ngoài.
“Sao anh biết? Riêng sáu chiếc Lamborghini cũng đã mất đến mấy trăm tỉ rồi đúng không?”
Lệ Hữu Tuấn liếc nhìn cô một cái, ánh mắt lộ rõ vẻ tán thưởng: “Không tồi, xem ra em khá hiểu về giá cả thị trường.”
Tô Kim Thư: Cậu chủ Lệ thân mến, trọng điểm ở đây hả?
Cô chỉ muốn hỏi anh rằng tại sao anh lại mua căn biệt thự đó.
Vốn dĩ cô còn nghĩ, nếu ba mươi lăm hay bảy mươi tỷ rơi vào tay kẻ khác, sau này cô sẽ cố gắng một chút, biết đâu lại có thể nghĩ ra ý tưởng xoay xở kiếm tiền để chuộc về.
Nhưng bây giờ là ba trăm năm mươi tỷ!
Không phải ba tỷ năm trăm triệu!
Cả đời cô đi làm chắc cũng chưa kiếm được nhiều tiền như thế.
Ngay lúc Tô Kim Thư định mở miệng khuyên Lệ Hữu Tuấn từ bỏ, đột nhiên có người gõ cửa.
” Cốc cốc cốc!”
Ba tiếng ngắn gọn và mạnh mẽ!
Ngay sau đó có giọng nói của Lục Anh Khoa vang đến: “Ông chủ”
“Nói”
Bên ngoài cánh cửa, tiếng nói cung kính của Lục Anh Khoa vang lên: “Ông chủ, người ở phòng số mười bảy muốn gặp”
Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng từ chối:“Không gặp”
Lục Anh Khoa còn chưa kịp đáp lại, bỗng dưng ngoài cửa có một giọng nói của người khác vang lên: “Cậu Lệ, chỉ một phút thôi, tôi tuyệt đối sẽ không làm mất nhiều thời gian”
Mấy giây sau, cảnh cửa trước mặt Lục Anh Khoa được mở ra.
Một người đàn ông có dáng người cao gầy, hào hoa phong nhã, khuôn mặt khôi ngô đi vào.
Tô Kim Thư nhìn anh ta một cái khá lâu, cô luôn cảm thấy hơi quen nhưng cô không thể nào giải thích được.
Lệ Hữu Tuấn lướt nhìn đồng hồ đeo tay của mình: “Cậu Tư, anh còn năm mươi giây”
Cậu Tư sao?
Tô Kim Thư không nhịn được lại quay lại nhìn.
Người đàn ông được gọi là cậu Tư kia nghe thế thì nở một nụ cười nhã nhặn: “Cậu Lệ, nếu nói như thế, vậy thì tôi sẽ nói thẳng chuyện chính luôn.
Mặc dù tôi biết điều này rất bất lịch sự, nhưng tôi vẫn muốn nhờ anh một việc.
Anh có thể nhường ngôi biệt thự đó cho tôi được không?”
“ Nhường cho anh à?”
Khóe miệng Lệ Hữu Tuấn nhếch lên chế giễu, giống như đang cười nhạo người đàn ông trước mặt “Không có tiền thì không cần học người khác lấy lòng phụ nữ, kẻo làm trò cười cho thiên hạ.
Một câu nói “không chút lưu tình” của Lệ Hữu Tuấn khiến cho biểu cảm trên khuôn mặt anh ta bỗng chốc cứng đờ.
Nhưng sự bất mấn chỉ vụt qua trong giây lát, cậu Tư lập tức nói: “Làm gì đó cho người phụ nữ mình yêu là điều mà người đàn ông nào cũng có thể làm được.
Không phải cậu chủ Lệ đây cũng thế sao?”
Nói tới đây, cậu Tư liếc mắt nhìn sang Tô Kim Thư.
Hình như Lệ Hữu Tuấn không vui, anh liếc nhìn đồng hồ: “ Còn có hai mươi giây”
Cậu Tư tự nhiên phóng khoáng: “Hai mươi giây còn lại để cho hai người, tôi hiểu ý của cậu Lệ.
Đã làm phiền nhiều rồi, tôi xin từ biệt trước.”
Nói xong, anh ta xoay người bước đi.
Thấy người đàn ông này biết điều như vậy, Lệ Hữu Tuấn cũng không cảm thấy khó chịu như vừa rồi Khóe miệng anh khẽ giật giật: “Nói với người phụ nữ của anh, biệt thự này ở chỗ tôi thích hợp hơn so với cô ấy”
“Cảm ơn” Bước chân của cậu Tư dừng lại.
Tô Kim Thư ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, từ góc độ này làm đột nhiên trong đầu cô có một tia sáng lướt qua.
Người đàn ông này…
Cô chợt đứng dậy, cất bước định đi ra ngoài Nhưng ngay lúc đó, đột nhiên cánh tay cô bị Lệ Hữu Tuấn nằm chặt.
Anh dùng sức kéo một cái, Tô Kim Thư đã ngã vào lòng anh.
Một vòng tay to lớn giam cầm cô trong lòng mình.
Khuôn mặt Lệ Hữu Tuấn lạnh như băng, giọng nói của anh không vui: “Ngay trước mặt anh, em nhìn lén anh ta ba lần rồi chẳng lẽ không đủ à? Giờ còn định chạy theo anh ta, trong khi rố ràng anh cũng nhìn thấy?”
Những lời của Lệ Hữu Tuấn khiến cho Tô.
Kim Thư hơi ngạc nhiên: * Không phải, chẳng qua tôi thấy anh ta trông hơi quen”
“Anh ta là bạn trai hiện tại của bạn gái cũ của anh trai em, em quen cái gì?”
Giọng nói Lệ Hữu Tuấn càng thêm không vui khi nghe cô nói thế.
Vừa rồi nếu không phải tên họ Tư kia chạy nhanh, thì có khi anh đã ra tay trừng trị anh ta rồi.
“Đúng là anh ta.”
Đột nhiên vẻ mặt của Tô Kim Thư trở nên lạnh như băng.
Lệ Hữu Tuấn nhìn cô.
Cô nhóc này không nhận ra người đàn ông kia, cho nên mới nhìn anh ta nhiều như vậy.
Sau khi hiểu được điều này, biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú kia mới dịu dàng một chút.
“Sao em phản ứng chậm thế nhỉ?”
Tô Kim Thư lên tiến: “Không phải do tôi phản ứng chậm, tôi làm gì nhớ những người đàn ông không quan trọng chứ?”
Hơn nữa, trước đây cô cũng chỉ nghe được từ mấy tin tức bên lề đường.
Nghe nói Mộ Mãn Loan đã leo lên người một chàng trai giàu có.
Ngày hôm đó khi đang đi quay phim, cô tình cờ nghe được từ trợ lý của Mộ Mẫn Loan có nhắc đến cậu Tư.
Lúc ra cửa chỉ nhìn lướt qua một nửa khuôn mặt, làm sao cô nhớ được chứ?
Tô Kim Thư không biết rằng, những lời này của cô vô hình đã lấy được lòng cậu Lệ của chúng ta.
Suy cho cùng, chỉ cần nghe tiếng bước.
chân là cô có thể phân biệt được Lệ Hữu Tuấn.
Đây chính là khác biệt giữa hai người.
Thứ anh muốn đã có trong tay, Lệ Hữu Tuấn dẫn Tô Kim Thư chuẩn bị rời đi.
Hai người vừa mới ra tới cửa thì đã thấy cậu Tư cùng với Mộ Mãn Loan đã đi đến trước mặt.
Trông thấy Tô Kim Thư, Mộ Hà Loan vội đứng lại.
Lúc này, trên khuôn mặt nghìn năm giá lạnh kia để lộ ra một nụ cười lạnh nhạt: “Kim Thư”
Tô Kim Thư lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô Mộ bị mất trí nhớ rồi à? Cô đã quên những gì tôi nói lúc trước nhanh như vậy sao?”
Cậu Tư nhìn thấy người phụ nữ mình yêu bị đối xử như vậy thì không khỏi nhíu mày.
Hình như Mộ Mẫn Loan cũng không thèm để ý: “Tôi không quên.
“Tốt nhất là cô đừng quên.
Dù vậy nhưng tôi muốn nhắc nhở cô, tôi không bao giờ muốn thấy điều này xảy ra một lần nữa trong tương lai.
“
cậu Tư đứng ở bên cạnh có chút không chịu nổi: “Cô Tô, Mãn Loan biết ngôi biệt thự đó là quà sinh nhật của ông nội tặng cho mẹ cô, cuối cùng là để lại cho anh trai cô, cho nên cô ấy mới khăng khăng muốn lấy”
Anh ta còn chưa nói xong là đã bị Tô Kim Thư mở miệng cắt ngang: “Đúng, nếu đã biết đây là đồ để lại cho anh trai tôi, vậy anh có tư cách gì để lấy nó?”
Cậu Tư khẽ nhíu mày, anh ta đưa tay định kéo Mộ Mẫn Loan rời đi.
Mộ Mẫn Loan hơi nghiêng người, cô ta né tránh sự đụng chạm của anh ta.
Cô ta quay đầu nhìn Tô Kim Thư.
Trên mặt cũng không xuất hiện chút tức giận nào, ngược lại còn để lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Năm năm qua cô ta ở cùng anh ta, cậu Tư chưa bao giờ thấy cô ta nở nụ cười như thế này.
* Kim Thư, cô đừng giận.
Chỉ là tôi không muốn ngôi biệt thự này rơi vào tay người khác thôi.
Nếu tôi biết hiện tại nó là của cậu Lệ, tôi cũng sẽ không nghĩ gì nhiều.
Cô yên tâm đi”
Giọng nói của Mộ Mẫn Lan rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không quan tâm đến thái độ ác liệt của Tô Kim Thư lúc này.
Nhưng càng như vậy, Tô Kim Thư lại càng cảm thấy vô cùng tức giận.
Mỗi lần đối đầu với Mộ Mẫn Loan, cô đều cố gắng dồn hết toàn bộ sức lực.
Nhưng khi thấy thái độ này của Mộ Mẫn Loan, cô cảm thấy giống như mình đang đánh một quyền vào vải bông, một chút cảm giác sảng khoái sau khi trả thù cũng không có, ngược lại còn bực bội thêm.
* Một người phụ nữ cố níu chuyện bạn trai cũ mãi không buông, bạn trai hiện tại cũng không ngăn cản, ngược lại còn vội giúp cô ta.”
.