Tô Kim Thư cất thẻ kim cương đen lại vào trong túi xách, cô từ từ đứng dậy.
Dưới tác dụng của cồn, bước chân của cô có chút không ổn định.
Nhưng cô lại không biết rãng chính vì dáng vẻ say rượu này của mình lại khiến cô cứ hết lần này tới lần khác mê hoặc lòng ngưi Cô phải mất tới tận năm phút mới có thể đi tới sàn nhảy dù rằng khoảng cách từ đó tới quầy bar không tính là quá xa.
Toàn bộ cánh đàn ông đều im lặng chờ đợi cô trong năm phút đó, không một ai có ý muốn thúc giục cô.
Khi Tô Kim Thư đứng bên cạnh Tô Bích Xuân, sự quyến rũ của cô như được tô điểm thêm.
Cô liếc mắt nhìn Tô Bích Xuân, lười biếng khiêu khích: “Cô nói đi, muốn so cái gì.”
Hừ, thật đúng không biết sợ là gì!
Tô Bích Xuân gần như tức giận bật cười.
Lúc trước cô ta học chuyên ngành nhảy múa và diễn xuất.
Trong khi đó, suốt ngày Tô Kim Thư chỉ biết cắm đầu vào học tập.
Cô giống như một khúc gỗ cứng ngắt, bảo thủ không có chút thú vị nào.
Lúc trước cũng khó trách được Cố Đức Hiệp, thà rằng ngủ trong xe công vụ của Liễu Mộng Oánh cũng không đồng ý chạm vào cô.
“Nếu như cô đã để cho tôi chọn, vậy thì tôi chọn nhảy múa.”
Tô Bích Xuân khinh thường bật cười “Vừa rồi tôi đã nhảy, hiện tại cũng nên tới phiên cô.”
“Ôi”
Trong đại sảnh lập tức vang lên từng tiếng than thở.
“Nhìn lướt qua cô gái nhỏ kia cũng biết được là một bé thỏ trắng nhỏ ngoan ngoãn, không biết cô ấy có biết khiêu vũ hay không?
“Một vũ công chuyên nghiệp lại muốn so nhảy múa với người khác, không phải là thẳng không cần đánh sao?”
Tô Bích Xuân nghe được những lời này, sắc mặt của cô ta tái nhợt vì tức giận.
Đám đàn ông đầu đất này!
Vừa nãy khi con nhỏ đê tiện Tô Kim Thư kia yêu cầu mình bỏ tay trái xuống, bọn họ không phải hò hét hăng hái nhất sao.
Hiện tại nhanh như vậy đã bị đóa sen trắng này câu hồn, còn mở miệng nói chuyện thay cô nữa chứ?
“Như vậy có làm sao? Vừa rồi chính cô ta nói muốn so cái gì cũng được.
Nếu như: không có thẻ kim cương đen thì đừng có đi làm bình hoa di động.
Tôi nói rồi, ai thua sẽ phải cởi trần bắt chước tiếng chó sủa rồi bò một vòng trên sàn nhảy”
Nói xong, cô ta quay đầu lại nhìn Tô Kim Thư: “Thế nào? Nếu hiện tại cô quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi, nói không chừng tôi có thể cho cô một cơ hội.”
Tô Kim Thư lạnh lùng nhìn chằm chăm cô ta, khóe môi nhếch lên mang đầy vẻ châm chọc.
Trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cô thản nhiên mở miệng: “Được.”
Vẻ mặt Tô Bích Xuân hiện lên nụ cười lạnh: Con nhỏ đê tiện Tô Kim Thư này quả nhiên là vẫn biết sợ, đúng không?
Tự động nhận mình không bằng người khác, cho nên phải nhận thua đúng không?
“Vậy hiện tại, cô lập tức quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi đi”
Tô Kim Thư cười nhẹ: “Tôi nói được chính là đáp ứng điều kiện của cô.
Nếu ai thua thì phải cởi trân bắt chước chó sủa rồi bò một vòng trên sàn nhảy.”
Cái gì?
Bên kia Tô Bích Xuân đang chuẩn bị ngồi xuống chờ Tô Kim Thư xin lỗi, sau khi nghe thấy những lời này thì “Xoạt” một cái, cô ta đứng dậy ngay lập tức.
Khuôn mặt kia vặn vẹo tới không dám tin.
Vậy mà con nhỏ đê tiện này lại dám chấp nhận!
Không phải cô ăn nhầm tim gan mật báo gì đấy chứ?
Đám đàn ông dưới sàn nhảy nhìn thấy Tô Kim Thư kiêu ngạo như vậy, khắp đại sảnh lập tức vang vọng tiếng thét chói tai và tiếng huýt sao cổ vũ.
Cùng lúc đó tại khu khách quý ở lầu hai.
“Thật không dám nghĩ tới, bé thỏ trắng nhỏ nhà anh cũng có lúc chơi lớn như vậy”
Lục Mặc Thâm cố ý thở dài.
Hoàn toàn không để ý tới áp suất không khí của người đàn ông đứng bên cạnh mình đã thấp tới cực điểm.
Chỉ trong chốc lát, không khí sàn nhảy đã lên tới đỉnh điểm.
Tô Kim Thư chọn thể loại nhạc jazz mà bắt đầu nhảy múa, hòa cùng nhịp điệu mạnh mẽ là dáng người lộng lấy độc nhất vô nhị.
Biểu cảm quyến rũ trên khuôn mặt trong sáng ấy rất vừa phải.
Khiến mỗi một động tác đều có sức hút mãnh liệt.
Đây là lần đầu tiên Lệ Hữu Tuấn nhìn thấy Tô Kim Thư như thế này.
Ngay cả khi cô khiến mọi người cảm nhận được mình là người ngồi trên đỉnh tháp cũng có thể dễ dàng khơi dậy khát vọng chỉnh phục của mỗi người đàn ông.
Quả thực Tô Bích Xuân có thể kích thích thị giác của mọi người nhưng đó cũng là thoáng chốc khơi dậy nội tiết tố trong cơ thể của những người đàn ông mà thôi.
Còn Tô Kim Thư thì khác, cô chối từ dục vọng nhưng lại trò chuyện bằng cả trái tim và tâm hồn, cô khiến người khác nhớ mãi không quên.
So sánh giữa hai người ai thua ai kém đã rõ rành rành.
Lục Mặc Thâm vươn tay đẩy gọng kính mắt của mình Anh ta quay đầu nhìn đám đàn ông đã bắt đầu vội vàng điên cưồng dưới sàn nhảy.
“Cậu Lệ cũng thật là rộng lượng, nếu như bây giờ người đứng trên sàn nhảy là người phụ nữ của tôi, thì tôi nhất định sẽ không để cho bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy được cảnh này”
Cặp mắt lạnh lùng của Lệ Hữu Tuấn như: được ngâm sâu trong hồ nước buốt giá, quanh thân tản ra hơi thở khiến người người run rẩy.
Vẻ mặt đẹp trai kia đã hoàn toàn bao trùm trong lạnh lẽo.
Anh bình tĩnh cởi hai cúc áo sơmi trên cùng, khóe miệng cười lạnh treo lên vẻ khát máu: “Không phải cô ấy muốn thẳng sao? Tôi sẽ khiến cho cô ấy thắng.”
Nhưng cái giá phải trả sau khi chiến thẳng thì không thể nào đoán trước được.
Dù sao cũng không có người đàn ông nào chịu được việc nhìn thấy người phụ nữ của mình ở lăn xả trên sàn nhảy như vậy.
Lệ Hữu Tuấn lạnh lão xoay người, anh sải bước đi xuống lầu một.
Lúc này âm nhạc trên sân khấu đã dừng lại Tô Kim Thư dừng lại một cách duyên dáng trong động tác cuối cùng của mình, cô vuốt nhẹ tay phải rồi cúi đầu chào cảm ơn “Hú hú hú!”
Toàn bộ đàn ông bên dưới sàn nhảy lập tức bùng nổ.
Như thể toàn bộ kích thích trong cơ thể đều bị cô khơi gợi lên.
Tiếng gầm rú và tiếng huýt sáo không ngừng vang lên.
Nhìn đám đàn ông sôi máu dưới khán đài, Tô Bích Xuân tức giận tới toàn thân phát run.
Lúc này trên người cô ta còn khoác áo.
khoác, cô ta thật sự không dám tin: Làm sao chuyện này có thể xảy ra?
Tại sao có lại thể như vậy?
Rõ ràng Tô Kim Thư chính là một khối gỗ cứng ngắt, làm sao cô có thể nhảy nhạc jazz được?
Hơn nữa, cô còn nhảy rất đẹp.
Dường như D.J cũng không đoán được lại có thể như vậy.
Nhìn qua Tô Kim Thư tựa như một chú thỏ trắng nhỏ vô tội, thế nhưng cô lại có thế có sức bạo phát như Hôm nay cô biểu diễn trên sàn nhảy có thể nói là áp đảo Tô Bích Xuân hoàn toàn.
*Tin tưởng trong lòng mọi người đã có kết quả.
Không thể nghi ngờ, màn so tài nhảy múa trên sân khấu ngày hôm nay người chiến thăng chính là…”
DJ kéo dài giọng điệu, bước tới bên cạnh Tô Kim Thư đồng thời vươn tay kéo cổ tay của cô, Vào lúc đó, có một loạt cảm thán từ đám đông.
D.) chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, giây tiếp theo cổ tay phải của mình đã bị người ta nảm chặt.
Người đó chỉ cân dùng sức một chút đã có thể khiến cho anh ta bị ép mức phải trực tiếp quỳ gối xuống đất, đau tới mức oa oa kêu to: “Đau, đau quá, buông tay! Buông tay!
Buông ra, buông ral”
D.J hoảng sợ ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt anh ta chính là người đàn ông có vóc dáng cao lớn, khuôn mặt đẹp trai, khí thế vô cùng dũng mãnh đứng trước mặt mình.
Lúc này ánh mắt của người đàn ông đó đã lạnh tới cực điểm: “Bỏ đôi tay hôi hám của anh ra”
€ó lẽ là bị khí thế khủng bố này dọa sợ, D.J không ngừng liên tục gật đầu: “Được, anh trai này, tôi không đụng nữa.
Anh mau buông tay ra, tay tôi sắp gấy rồi, thật sự sắp gấy rồi!”
Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng hất tay anh ta qua một bên.
Sau đó anh chậm rãi xoay người nhìn chăm chằm Tô Kim Thư.
Cả cơ thể của cô gái này đã mềm nhữn, ánh mắt thì lại mơ màng, đây rất rõ ràng là do uống quá nhiều.
Giỏi.
Giỏi lắm.
Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn vô cùng lạnh lùng Bên trong như có thể ngưng tụ ra từng tảng băng, anh chỉ hận bản thân không thể trực tiếp nuốt chửng Tô Kim Thư một cách thật sạch sẽ.
Anh đưa tay kéo cô vào lòng, giọng nói lạnh lùng tựa băng giá: “…”
.