“Một thân một mình chạy tới đây uống rượu thì cũng thôi đi, còn nhảy múa cho người ta xem, Tô Kim Thư, em ăn phải gan hùm mật gấu rồi đúng không hả?”
Tô Kim Thư lắc mạnh đầu, cô ngước mắt lên nhìn chăm chăm vào chàng trai đang đứng trước mặt mình.
Một lúc lâu sau, cô mới không nhìn nữa mà hạ mắt xuống, đưa tay lên véo mặt anh: “Anh đẹp trai, anh thật đẹp trai quá đi mất…”
Cô phản ứng như vậy làm gương mặt thanh tú của Lệ Hữu Tuấn trở nên đen như than trong thoáng chốc.
Cô nhóc này đã say đến mức không nhận ra anh là ai luôn rồi, rốt cuộc là đã uống nhiều đến mức nào vậy?
“Vậy sao?”
Lệ Hữu Tuấn dường như nghiến răng nghiến lợi mà nói ra hai từ này.
Lời còn chưa dứt, anh đã đưa tay ra ôm Tô Kim Thư lên, quay người lại chuẩn bị bước đi.
Thế nhưng, Tô Kim Thư đã say bét nhè như v: thì sao có thể để cho anh dễ dàng vác đi như vậy?
Cô vừa hét vừa ra sức mà vùng vẫy: “Không muốn, không muốn, anh thả em ral Anh muốn đưa em đi đâu, em phải nhảy tiếp, em nhất định phải thắng đồ con gái hư hỏng Tô Bích Xuân đó…”
Chỉ một ánh mắt đã khiến cho Tô Xuân Bích run lẩy bẩy vì sợ.
Cô ta sợ hãi mà đứng yên tại chỗ không dám động đậy, cả đời này cô ta chưa từng trải qua cảm giác đáng sợ đến vậy.
Suy cho cùng, cô ta đã tận mắt chứng kiến cảnh lúc Liễu Mộng Oánh đắc tội với Tô im Thư, Hữu Tuấn đã làm cách nào cho Liễu Mộng Oánh ở chốn đông người thân bại danh liệt.
“Lệ, Lệ Hữu…”
Tô Bích Xuân đã sợ đến mức nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, toàn thân run lẩy bẩy: “Đừng mà, lần sau em không dám làm vậy nữa đâu, cầu xin anh, đừng làm vậy…”
Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng liếc qua Tô Bích Xuân một cái rồi quay đầu bước đi đầy dứt khoát.
Thấy anh đã đi, trái tim treo lơ lửng của Tô Bích Xuân rốt cuộc cũng quay trở về đúng vị tí.
May quá, Lệ Hữu Tuấn chịu bỏ qua cho cô ta.
Thế nhưng cô ta chưa kịp mừng thầm thì đã nghe tiếng Lệ Hữu Tuấn bình thản nói: “Có chơi thì có chịu.”
Tô Bích Xuân giật mình ngước mạnh lên thì đột nhiên nhìn thấy Lục Anh Khoa đang bước tới chỗ cô ta.
“Đừng, đừng, đừng mài”
Tô Xuân Bích điên cuồng mà lắc đầu.
Cô ta lảo đảo bò về hướng Lệ Hữu Tuấn.
“Hữu Tuấn, anh không thể làm thế với em.
Dù sao thì em cũng là chị của Tô Kim Thư, coi như anh nể mặt của Tô Kim Thư đi mà, anh không thể đối xử với em như thế”
Lệ Hữu Tuấn mim cười đầy lạnh lẽo.
Nếu Tô Bích Xuân không nhắc tới việc cô ta là chị của Tô Kim Thư thì có lẽ anh đã vì cô ta là phụ nữ mà xuống tay nhẹ hơn một chút tồi “Lục Anh Khoa.”
“Boss.”
“Diệp Sắc rộng bao nhiêu.”
“Không tính ghế lô của tầng hai và ba thì khoảng chừng ba trăm hộ”
“Nếu tính?”
“Hai nghìn hộ.”
Lệ Hữu Tuấn thờ ơ quay đầu lại, lạnh lùng mà nhìn Tô Bích Xuân đã ngã ngồi trên mặt đất “Cho cô ta làm theo cách lúc nãy mà cô ta đã nói bò lên đi, một bước cũng không được thiếu.”
Lục Anh Khoa gật đầu: “Vâng”
“Đừng, đừng mà.
Hữu Tuấn, cứu em với, đừng đối xử với em như vậy mà…”
Anh bị cô che mắt lại thì bước chân cũng tạm dừng theo, nói: “Kim Thư, bỏ tay ra.”
“Em không bỏ ra đâu.” Tô Kim Thư nhõng nhẽo nói: “Anh không thể nhìn.”
Lệ Hữu Tuấn đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Anh bình thản nói: “Sao người khác thì nhìn được, còn anh thì không nhìn được?”
Tô Kim Thư ngơ ngác, dường như chính cô cũng không hiểu rõ vì sao.
Bàn tay cũng chậm rãi hạ xuống khỏi mắt của Lệ Hữu Tuấn.
Cô nghiêng đầu, đơ mặt ra một lúc lâu, bộ dạng giống như đang muốn xác nhận điều gì đó.
“Nói ra xem nào.”
Lúc anh nói chuyện, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua mặt của cô khiến gương mặt của cô đã hồng lại càng hồng hơn.
“Bởi vì… Bởi vì… Bỗng nhiên trong đầu cô loé lên một tia sáng.
Hai tay của cô vòng qua cổ Lệ Hữu Tuấn, đầu thì ra sức mà rúc vào trước ngực anh: “Bởi vì anh là của em, không thể nhìn người con gái khác.”
Vừa dứt lời thì gương mặt đang sa sầm vì tức giận của Lệ Hữu Tuấn cũng trở nên dễ nhìn hơn: “Vậy sao?”
Tô Kim Thư gật gật đầu đầy ngơ ngác, cô ngẩng đầu lên nhìn anh Lạy hồn, người gì mà đẹp trai thế này.
Lông mày đẹp, mắt đẹp, mũi đẹp, đến cả miệng cũng đẹp nốt, toàn thân trên dưới nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng đẹp chết đi được.
Cô vừa nghĩ thầm vừa dùng đầu ngón tay trượt dọc theo từng bộ phận trên gương mặt của anh.
“Ở đây, ở đây, ở đây nữa, đều là của em hết”
Đầu ngón tay thon thả của cô dừng lại trước đôi môi mỏng của Lệ Hữu Tuấn.
Cô chớp chớp mắt: “Sao trông đôi môi này có vẻ lại ngon vậy nhỉ..”
Nghĩ đến đây, cô dứt khoát thuận theo ý nghĩ mà hành động Tay của cô đặt trên cổ của anh, cô thuận thế mà ngẩng đầu hôn lên môi anh.
Khi hai đôi môi chạm nhau, anh dường như cảm nhận vô cùng rõ ràng được sự dịu dàng mềm mại từ đôi môi của người thiếu nữ ấy, lúc này, Lệ Hữu Tuấn dường mới chợt bừng tỉnh trở lại Đường đường là Tổng giám đốc của tập đoàn Lệ Thiên, thế mà hôm nay, anh lại bị một cô gái chọc ghẹo.
Vừa nghĩ đến việc chỉ cần anh tới chậm thêm vài phút nữa thôi, cô nhóc sẽ làm ra loại chuyện chẳng ra làm sao kia với tên đàn ông khác thì Lệ Hữu Tuấn cảm thấy mình sắp điên lên luôn rồi.
Cô nhóc này gần đây thật chẳng ngoan chút nào!
Không dạy cho cô một bài học thì ắt cô không nhớ lâu được đâu!
Anh nới lỏng hai tay, cơ thể của Tô Kim Thư nhanh chóng tuột xuống.
Cô giật mình la lên một tiếng nhỏ, cánh môi cũng rời ra khỏi môi của Lệ Hữu Tuấn Con ngươi đầy lạnh lẽo của Lệ Hữu Tuấn toát lên một tia phần nộ: “Chút nữa, anh sẽ chăm sóc tốt cho em.”
“A… Chăm sóc?”
“Bụp”
Tô Kim Thư bị Lệ Hữu Tuấn thẳng tay ném vào dãy ghế sau của ô tô.
Cô bị rơi mạnh đến mức tưởng như hồn bay phách lạc luôn rồi.
Đầu óc thì mụ mị mơ hồ, đứng cũng không vững nữa.
Khi Lệ Hữu Tuấn bước vào, anh nghe được mùi rượu vô vùng nồng nặc thì lập tức nhíu mày.
Cô nhóc này uống loại rượu có độ cồn rất cao, thuộc loại cao nhất trong các loại rượu.
Bình thường tụ họp với nhau, người bình thường ai lại đụng đến loại này chứ.
Dù là người có đô cao bao nhiêu thì chắc chắn cũng uống không nổi ba ly hơn.
Bình thường Tô Kim Thư không hề biết uống rượu là gì.
Hiện nay lại say đến mức bét nhè như thế này, hơn nữa còn có chút dấu hiệu của trạng thái thần kinh không được tỉnh táo.
Chứng tỏ một điều, cô uống ít nhất nhiều hơn một ly.
Rốt cuộc là ai đã làm ra chuyện này?
Lệ Hữu Tuấn ngồi bên cạnh Tô Kim Thư, toàn thân toát ra hơi thở của sự tàn bạo.
.