Một cái nồi to đầy dầu cay bay tứ tung, trực tiếp đổ xuống mặt Lâm Trí Mạnh.
“A, mắt của tôi!”
Lâm Trí Mạnh kêu lên một tiếng, anh ta che mặt mình rồi nhảy dựng lên: “Mắt của tôi, “mắt của tôi, cay quá! Mắt của t Giáo sư Lý – chủ nhiệm lớp vội vàng nói: “Mau đưa cậu ấy vào nhà vệ sinh rửa thật sạch sẽ, nếu không có tác dụng thì đưa cậu ấy đến bệnh viện ngay lập tức.”
Một bữa tiệc tối đang yên đang lành đột nhiên bị phá hỏng.
Nhìn thấy đống hỗn độn trên mặt đất như vậy, ai còn muốn ăn tiếp?
Lâm Trí Mạnh mơ mơ màng màng, trong lúc anh ta còn đang kêu gào thảm thiết thì bị mọi người đưa vào nhà vệ sinh.
Giáo sư Lý nhìn Lục Mặc Thâm và Lệ Hữu Tuấn với vẻ mặt vô cùng xấu hổ, giọng điệu tràn đầy áy này nói: “Giáo sư Lục, tôi rất xin lỗi, bữa ăn này vốn là để chúc mừng việc.
cậu tham gia vào Lan Ly với chúng tôi.
Kết quả lại… khiến cho cậu và bạn của cậu xem một màn đáng chê cười như vậy, thật đáng xấu hổ”
Lục Mặc Thâm còn chưa mở miệng, Lệ Hữu Tuấn đã đột nhiên lạnh lùng đứng lên.
Một vài vết dầu mỡ hiện rõ trên chiếc áo sơ mi được cắt may thủ công đắt tiền.
Lúc này anh đang lấy khăn giấy lau ngón tay của mình: “Giáo sư Lý, nam sinh trong lớp của anh thật sự có tố chất, cần phải được dạy dỗ cẩn thận!”
“Đúng, đúng vậy.”
Giáo sư Lý bị anh nhận xét như vậy, khuôn mặt có chút đỏ bừng.
“Chuyện tình xảy ra ngày hôm nay thật đáng xấu hổ, khiến cho cả hai người mất hứng.
Lần sau tôi sẽ đích thân mời hai người ăn tối để sửa sai.”
Lục Mặc Thâm cười nhạt: “Bọn họ vẫn còn trẻ, tuổi trẻ thì có sức sống và tràn đầy năng lượng, đó là điều có thể hiểu được.”
Các cô gái bên cạnh nhìn thấy hai người đàn ông đẹp trai này có vẻ sắp rời đi, ngay lập tức trở nên tức giận, sau đó kêu lên: “Có nhầm lẫn gì không? Muốn thổ lộ tình cảm, lại không thể tìm nơi nào riêng tư một chút mà thổ lộ hay sao? Thật khiến người khác mất hứng muốn chết.”
Giáo sư Lý vội vàng nói: “Được rồi, được rồi, mọi người đừng phàn nàn nữa, mau qua đây giúp đỡ, lại đây thu dọn một chút.”
Lâm Thúy Vân vẫn ngồi yên bên cạnh Tô Kim Thư, nhìn thấy một màn thế này, cô ấy nghiêng người thì thầm: “Kim Thư, này, quần áo của cậu cũng bị dính dầu mỡ.”
Tô Kim Thư dường như thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Không có việc gì, để tớ vào nhà vệ sinh rửa lại một chút là được rồi.”
Nói xong cô lập tức xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Nhìn sảnh lớn ở tầng hai trở nên hỗn loạn, đột nhiên trên mặt Lục Mặc Thâm hiện ra một nụ cười kỳ quái: ‘Lệ Hữu Tuấn đúng là lòng dạ hẹp hòi.”
Lệ Hữu Tuấn tỉ mỉ lau đầu ngón tay của mình, không thèm liếc mắt nhìn anh ta: “Anh đang nói cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu.”
“Hừm!”
Lục Mặc Thâm cười lạnh một tiếng: “Là một bộ đội đặc chủng xuất sắc, không chỉ phải có sức chịu đựng vượt trội so với người bình thường, mà anh còn phải có khả năng ngắm bắn rất tốt.
Vừa rồi anh đánh vào đầu gối, nhấc cái bàn lên làm đổ dầu ra bên ngoài, hành động vô cùng lưu loát.
Người bình thường cũng không nhìn ra chút sơ hở nào!”
Lệ Hữu Tuấn hờ hững liếc mắt nhìn anh ta, sau đó anh quay lưng bỏ đi: “Không phải là anh vẫn có thể nhìn ra hết hay sao?”
Giờ phút này, trong nhà vệ sinh nữ, Tô.
Kim Thư đang lau vết dầu dính trên ngực áo mình.
Đằng sau lưng cô phát ra tiếng bước chân đều đặn.
Cuối cùng cũng dừng lại ở vị trí cách cô không xa lắm.
Với tiếng bước chân quen thuộc này, Tô Kim Thư không cần nhìn lại cũng biết là ai đang ở đây.
Cô có chút sợ hãi, vội vội vàng vàng nói: “Đây là nhà vệ sinh nữ.”
“Cho nên?”
Gương mặt tuấn tú của Lệ Hữu Tuấn lạnh như băng.
Anh cúi đầu nhìn về phía trước.
Hai cánh tay thon dài trực tiếp đặt ở hai bên thành bồn rửa mặt, Tô Kim Thư dễ dàng bị vây trong lồng ngực của anh.
Tô Kim Thư có chút sửng sốt.
Cô chỉ có thể cúi đầu, nhanh chóng lau lại vết bẩn trên quần áo của mình.
“Vừa rồi em nói mình không có bạn trai?”
Đẳng sau vang lên giọng nói lạnh lùng của người đàn ông.
Tô Kim Thư chỉ cảm thấy máu trong người mình như đã lạnh xuống “Em không có bạn trai, vậy anh là cái gì?”
Tô Kim Thư thở dài một hơi, cô nhẹ giọng nói: ‘Anh không phải là bạn trai của tôi.”
Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn trở nên ngày càng lạnh lùng, dường như anh lại sắp nổi giận.
Bất thình lình anh nghe được cô nói thêm một câu nữa: “Anh là chồng của tôi.”
“Chồng của em?”
Giọng nói của anh có chút gợi cảm, lại có phần châm chọc: “Em còn coi anh là chồng của mình, là người đàn ông của em hay sao?”
Nói xong, anh dùng vòng tay rộng lớn của mình bao bọc lấy cơ thể của cô lại “Mới một ngày không gặp, em lại ngày càng trở nên đào hoa như vậy.
Vóc dáng không lớn nhưng xem ra năng lực cũng không nhỏ.”
Đào hoa?
Vừa nghe thấy hai chữ này, Tô Kim Thư lập tức nghĩ đến ly nước trái cây vừa rồi Tả Xuân Như kiêu ngạo dùng để khiêu khích cô.
Một nỗi tức giận không tên bất chợt dâng lên trong lòng, cô lạnh lùng mở miệng: “Muốn nói sự đào hoa, mới chỉ là thời gian của một bữa cơm mà thôi, hiệu suất của anh Lệ so với tôi cũng không thấp hơn là bao!”
Lệ Hữu Tuấn nhìn chăm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh của cô, anh dường như chợt nhận ra điều gì đó.
Anh khẽ nheo mắt, vươn tay nhéo căm cô: “Em ghen sao?”
Tô Kim Thư sững người một lúc, giây tiếp theo cô chợt đỏ bừng mặt.
Cô vội vàng dịch chuyển tâm mắt, mất tự nhiên nói: “Ai ghen cơ chứ?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, rõ ràng đã bị nói trúng tìm đen nhưng vẫn một mực không chịu thừa nhận.
Lệ Hữu Tuấn đột nhiên thở dài một hơi Quên đi, coi như anh chịu thua cô vậy.
Anh cúi đầu dựa vào vai cô, khẽ ngửi mùi hương trên tóc cô: “Tô Kim Thư.”
Hơi thở của anh phun vào cổ và lỗ tai, khiến cơ thể Tô Kim Thư không nhịn được trở nên nóng hơn: “… Sao vậy?”
“Anh đói bụng.”
Tô Kim Thư đột nhiên cảm thấy đầu mình đầy vệt đen: “Không phải anh vừa mới ăn cơm hay sao?”
“Anh chưa ăn gì cả.”
Tô Kim Thư: ”…”
Được rồi, cô cũng thừa nhận là từ nấy đến giờ mình cũng chưa ăn uống gì.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn uống ly nước trái cây, bất kể ăn cái gì, cô cũng cảm thấy không có một chút mùi vị nào.
“Anh muốn ăn gì?” Tô Kim Thư nhẹ giọng hỏi.
“Vê nhà em làm cho anh ăn” Giọng nói của Lệ Hữu Tuấn vang lên đầy lười biếng.
“Cái gì?”
“Về nhà em nấu cho anh ăn.”
Tô Kim Thư không nói nên lời Đầu óc của người đàn ông này bị hỏng rồi hay sao.
Ở bên ngoài không chịu ăn uống, lại muốn cô về nhà làm.
Nhưng mà..
Sau khi suy nghĩ lại, Tô Kim Thư quay đầu liếc nhìn người đàn ông đang gục đầu trên vai mình, Người đàn ông này hôm nay vẫn bình thường đấy chứ?
Rõ ràng buổi sáng anh còn tức giận như vậy.
Nếu đổi thành khoảng thời gian hai người mới gặp nhau, Tô Kim Thư sẽ không bao giờ thấy được cảnh tượng Lệ Hữu Tuấn cúi đầu trước mặt người khác.
Bởi vì cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không bao giờ làm như vậy.
Đáy lòng cô cũng vì chuyện này mà trở nên mềm mại hơn.
Tô Kim Thư khẽ cần môi, cô cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Lệ Hữu Tuấn, thật xin lỗi”
Lệ Hữu Tuấn khẽ nghiêng người nói “Anh đã nói với em rồi, anh ghét nhất chính là ba chữ này.”
Tô Kim Thư ngay lập tức liền trở nên lo lắng: “Tôi cũng không phải muốn trốn tránh trách nhiệm.
Tôi và Nhan Thế Khải thực sự không có chuyện gì cả, tôi dùng nhân cách của mình để đảm bảo với anh”
Nhân cách?
Sau khi nghe thấy hai từ này, trong lòng Lệ Hữu Tuấn dâng lên một cảm giác bất lực.
.