Sau khi yên ổn chỗ ngồi, Tô Kim Thư trả giấy thông báo phẫu thuật cho Liễu Minh Hoa.
Cô không nói gì cả mà chỉ nhìn chằm chằm vào cô ta.
Đôi mắt cô sáng như đuốc, tựa như có thể nhìn thấu tim gan người khác.
Liễu Minh Hoa bị cô nhìn đến mức cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng cô ta có chút bất an nói: “Kim Thư, cô, cô sao lại nhìn tôi như vậy?”
Tô Kim Thư hơi giật khóe miệng: “Cô chính là bạn gái của anh ta sao?”
Liễu Minh Hoa nhanh chóng đáp *Tôi không phải”
Đôi mắt của Tô Kim Thư lóe lên, bên trong đã phủ tầng sương lạnh: “Tôi còn chưa nói anh ta là ai, cô nhanh như thế đã phủ nhận rồi?”
Sắc mặt Liễu Minh Hoa trở nên cứng nhắc, thâm tâm thầm nghĩ “không tốt rồi”
Khóe miệng Tô Kim Thư nhếch lên, nở một nụ cười nhạt, hết sức kích thích: “Cuộc điện thoại ngày hôm đó là do cô bắt máy đúng không?”
dám chắc rằng tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Nhìn thấy khuôn mặt tái mét của Liễu Minh Hoa, cô mới tiếp tục nói: “Còn nhớ bữa tiệc đính hôn của Liễu Mộng Ngân lần trước không? Có người ra mặt thay cô ta dạy dỗ tôi, muốn lột quần áo của tôi quay clip nóng.
Có biết tôi xử lý cô ta như nào không?”
Liễu Minh Hoa đương nhiên biết.
Dù sao tất cả bọn họ đều cùng tốt nghiệp trường y ra, giới y khoa thành phố Ninh Giang cũng chỉ lớn như vậy, việc này đã được lan truyền từ lâu.
Nghe nói Tô Kim Thư đã đổ rượu Brandy lên toàn thân cô ta, còn dùng bật lửa hủy đi khuôn mặt của cô ta.
Những người có mặt ở đó đều bị dọa sợ chết.
Liễu Minh Hoa đột nhiên có chút sợ.
Suy cho cùng lúc đầu khi còn ở bệnh viện trung ương, Tô Kim Thư tính tình hiền lành hòa đồng, nhìn có vẻ rất dễ chung sống.
Bản thân cũng chưa từng thấy dáng vẻ độc ác của cô đến vậy.
“Từ khi bắt đầu thích Nhan Thế Khải, cô liền nỗ lực tìm mọi cách để tiếp cận anh ấy.
Ở trước mặt anh ấy nhắc đến Lệ Hữu Tuấn.
Kéo tôi và Thế Khải uống rượu đến đêm, thậm chí như lần trước còn dùng điện thoại của đàn anh đưa tôi vào danh sách đen.
Tất cả những việc này tôi đều biết, chẳng qua tôi không nói ra mà thôi”
Ánh mắt của Tô Kim Thư sắc lạnh tột cùng: “Biết tại vì sao không?”
Sắc mặt Liễu Minh Hoa tái nhợt.
– Cô kinh hãi nhìn Tô Kim Thư, không dám tin vào tai mình.
Chuyện này sao có thể? Mọi việc đều được cô sắp xếp một cách hoàn mỹ, Tô Kim Thư sao có thể phát giác ra?
“Khi mọi người ở bệnh viện trung ương đều vu khống tôi, chỉ có cô đứng về phía tôi khiến tôi rất cảm động.
Tôi tin răng lúc đó cô đối xử với tôi thật lòng.
Những việc này tôi không so đo với cô, sau này cũng sẽ không.
Bởi lẽ cô đã từng có con với đàn anh.
Sau việc này chúng ta không thể làm bạn được nữa, ngay cả chào xã giao cũng không thể.
Sau này cô và đàn anh có xảy ra chuyện gì tôi cũng sẽ không nhúng tay vào.
Nhưng nếu cô dám tính kế tôi thêm lần nào nữa, kết cục của cô sẽ còn bi thảm hơn nhiều so với đám Liễu Mộng Ngân, cô đã hiểu rõ chưa?”
Bên ngoài chiếc xe Bentley, Lâm Thúy Vân có chút không kiên nhãn chờ đợi.
Cô đang chuẩn bị xoay người gõ cửa thì cửa xe bất chợt được mở ra.
Tô Kim Thư bước ra, trên môi nở nụ cười vô hại.
Lâm Thúy Vân phàn nàn với vẻ mặt không hài lòng: “Kim Thư, sao mình lại không biết quan hệ của hai người.
Đến cả nói cũng nói khẽ như thế, ngay cả mình cũng không được nghe?”
Tô Kim Thư cười ngọt ngào: “Không nói cho cậu biết đâu.”
Nói xong, cô quay đầu liếc nhìn Liễu Minh Hoa với vẻ mặt nhợt nhạt, ngơ ngác: “Minh Hoa à, đàn anh đến rồi, cô xuống xe đi”
Lúc Liễu Minh Hoa xuống xe, phải nhờ Tô Kim Thư đỡ xuống.
Cuộc nói chuyện của hai người ban nãy, hoàn toàn bị Tô Kim Thư một phía đàn áp, Liễu Minh Hoa thậm chí không có cơ hội để mở lời.
Sau khi xuống xe, không chỉ lòng bàn tay đổ mồ hôi, cô thậm chí còn cảm thấy lưng mình đã ướt đẫm.
Nói như nào ta?
Cô ta không sợ Tô Kim Thư.
Mà là sợ Lệ Hữu Tuấn đẳng sau Tô Kim Thư.
Người đàn ông đó chỉ bằng một câu nói đã khiến cả tập đoàn Cố Thành sụp đổ, từ đó có thể tưởng tượng con người ấy khủng khiếp đến mức nào.
Lần đầu tiên Lâm Thúy Vân nhìn thấy Liễu Minh Hoa, cô ấy đã không thích người này rồi.
Cho nên bây giờ xảy ra chuyện này, cô ấy cũng không cảm thấy đồng tình.
Xe của Nhan Thế Khải đã đến.
Anh xuống xe, đi đến trước mặt Tô Kim Thư: “Kim Thư, anh…
Tô Kim Thư cười nhẹ: “Đàn anh, trước tiên đưa cô ấy đến bệnh viện điều dưỡng vài ngày đi.
Dù sao loại phẫu thuật này đối với phụ nữ rất có hại”
Nhan Thế Khải gật đầu một cách cứng nhắc.
Tô Kim Thư quay đầu nhìn Lâm Thúy.
Vân: “Thuý Vân, chúng ta đi thôi”
Nhìn bóng lưng quay đi của Tô Kim Thư, trong thâm tâm Nhan Thế Khải đột nhiên trào lên cảm giác muốn lao đến và ôm cô vào lòng: “Kim Thư, anh…”
Vào đúng lúc này, đối diện con xe Bentley màu đen, một tiếng phanh xe gấp vang lên.
Mọi người đều quay đầu nhín sang.
Chỉ nhìn thấy một chiếc Rolls Royce Phantom màu đen đậu phía đối diện chiếc.
Bentley.
Cửa xe bị đẩy ra, một thân hình quen thuộc bước xuống.
Cả thân tây trang màu đen, với khí chất ngang ngược dường như có thể giết chết mọi thứ.
Còn ai ngoài Lệ Hữu Tuấn?
“Nam thần?”
Ánh mắt Lâm Thúy Vân sáng lên ngay lập tức.
Cô ấy đang chuẩn bị dùng tốc độc chạy nước rút 100m để xông lên Đột nhiên nhớ ra mình bị tên cầm thú Lục Mặc Thâm bắt mặc bộ đồ của các thím công nhân vệ sinh.
Cô ấy vội vã chui vào xe, chỉ lộ ra cái đầu và cánh tay, hào hứng chào Lệ Hữu Tuấn: “Nam thần, nam thần nhìn tôi!”
Lệ Hữu Tuấn ngó lơ, hơi thở bao quanh toàn thân lạnh như băng, đi thẳng về phía Tô Kim Thư.
Lúc nấy khi chưa xuống xe, anh đã nhìn thấy tay của Nhan Thế Khải đưa về phía Tô Kim Thư, cho nên mới phanh gấp như vậy.
Tô Kim Thư sau khi nhìn thấy anh nhận ra có chỗ kì quái.
Cô vừa xuống xe vừa hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Lệ Hữu Tuấn đi đến đầu xe với vẻ mặt khó chịu, duỗi tay gõ đầu cô: “Em đột nhiên ngắt điện thoại của tôi, còn hỏi tôi?”
“Ai ya, chết rồi! Xin lỗi, vừa nãy suýt chút nữa đâm phải người khác, tôi nhất thời nóng lòng chạy xuống xem.
Quên mất còn đang gọi điện thoại với anh…”
Khi nói câu này, giọng nói của Tô Kim Thư càng ngày càng nhỏ, đến cuối gần như không nghe thấy.
Lệ Hữu Tuấn khẽ liếc nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt đặt trên người Nhan Thế Khải.
.