“Chát!”
Tiếng chửi của Na Na còn chưa thành câu, đột nhiên trên mặt cô ta đã đau rát.
Mặt cũng bị lệch sang một bên.
Na Na không dám tin, ngước đôi mắt căm phãn lên nhìn Tô Kim Thư: “Cô, cô dám đánh tôi sao?”
Lần này đến cả Lê Duyệt Tư cũng bị làm cho kinh sợ.
Cô ấy không thế ngờ được rằng, Tô Kim Thư lại dám ở trước mặt mình mà động tay động chân.
Tô Kim Thư bộ dạng bất cần xoay xoay cổ tay, lạnh giọng nói: “Sau lưng nữ thần Lê có Nhà họ Lê chống đỡ, tôi không động được vào cô ấy.
Nhưng cô chỉ là một trợ lý nhỏ tôi lại không dám động vào cô chắc? Không phải cô nói là tôi có cậu Lệ chống lưng cho sao? Bây giờ tôi đánh cô đấy rồi sao? Tôi cảnh cáo cô lần sau còn dám trừng mắt, tôi sẽ móc mắt cô ra đấy”
Na Na ôm che kín mặt, sợ hãi đến mức chỉ dám lén nhìn cô.
Lê Duyệt Tư ở một bên tức tới mặt đều trắng lại.
Tục ngữ có câu, đánh chó phải nhìn mặt chủ.
Tô Kim Thư không dám đánh mình, nhưng lại lấy trợ lý của mình ra chút giận, rõ ràng là muốn ra oai với cô ấy đây mà.
“Tô Kim Thư, cô…”
Lê Duyệt Tư còn chưa nói xong, bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng nói: “Đánh rất hay! Kim Thư, tay của cô không bị đau chứ?”
Âm thanh này đã khiến cho sắc mặt Lê Duyệt Tư trắng bệch…
“Lê Ngọc Hi, cô có biết cô đang nói cái gì không? Cô họ Lê, bây giờ cô còn đứng bênh người ngoài nữa đó sao?”
“Tôi đương nhiên nhớ tôi họ gì, tôi còn nhớ là đáng nhẽ tôi không nên là họ Lê.”
Những lời này rõ ràng là cố ý đâm thẳng vào cái chân đau của Lê Duyệt Tư.
Mặt cô ta ngày càng khó nhìn hơn, không còn nói được lời nào.
Sắc mặt Lê Ngọc Hi ngày càng đen lại: “Tôi quả thật không ngờ đến, Tô Kim Thư lại ghét cô đến mức này.
Quả thật trùng hợp!
Tôi cũng ghét cô, không phải có một câu tục ngữ nói rất hay sao? Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn”
Lê Ngọc Hi nói xong, quay lại lắc lắc vai Tô Kim Thư: “Không phải nói là đăng sau cô ta có Nhà họ Lê chống đỡ sao? Đăng sau tôi cũng có Nhà họ Lê, tôi cũng chống lưng cho cô.
Bãng cách này, tôi với cô ta đã là băng nhau cô còn có thêm một Lệ Hữu Tuấn rồi.
Sau này cô ta còn dám gây chuyện với cô, không cần nhìn mặt tôi, trực tiếp giải quyết cô ta đi”
Trên đầu Tô Kim Thư xuất hiện nhiều vạch đen.
Cô rút cánh tay mình đang khoác trên tay cô ấy ra: “Chỉ cần nữ thần không đụng đến tôi, tôi cũng sẽ không đụng đến cô ta làm gì.
Còn về ân oán giữa các người, tự mình giải quyết, đừng có lôi tôi vào: Tô Kim Thư còn chưa nói hết câu, điện thoại bỗng vang lên.
“Reng reng reng, reng reng reng..”
Tô Kim Thư tận dụng cơ hội này rút khỏi chiến trường Cô đi đến một bên, cầm điện thoại lên nhìn: Phát hiện thì ra là điện thoại của bên bất động sản biệt thự nhà họ Tô.
Cô cảm thấy kỳ quái: “Alo, xin chào?”
“Xin chào, xin hỏi có phải cô Tô đúng không ạ?”
Đầu dây bên kia hiện rõ đang có tranh chấp nhau, vô cùng ồn ào.
“Không sai, tôi chính là Tô Kim Thư”
“Cô Tô, có thể làm phiền cô bây giờ qua đây hay không?”
“Bên đó xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Là thế này ạ.
Vừa rồi ông Tô đến chỗ chúng tôi lấy đi chìa khóa dự phòng của biệt thự.
Chúng tôi nghĩ một lúc, cảm thấy chuyện này nên thông báo cho cô một tiếng, là tốt nhất”
“Ông Tô?”
“Đúng vậy, chính là ông Tô Văn Tâm ạ”
Tô Kim Thư vừa nghe xong, sắc mặt liền biến đổi: “Tại sao các cậu lại tùy ý đưa chìa khóa cho người khác như vậy?”
“Thật xin lỗi cô Tô, bởi vì hồi trước ông Tô từng là chủ nhà ở đây.
Ông ấy còn nói mình là cha của cô, quên đem theo chìa khóa rồi, vì vậy chúng tôi mới đem chìa khóa…”
“Tôi lập tức qua đó”
Tô Kim Thư ngắt điện thoại, cầm lấy xách, liền vội vội vàng vàng đi ra bên ngoài Lê Duyệt Tư nhìn thấy bóng lưng Tô Kim Thư ngày càng khuất xa, mới chau mày nhìn Lê Ngọc Hi: “Ngọc Hi, chuyện cô trốn về nước thế này, ông nội có biết hay không?”
Lê Ngọc Hi cười lạnh: “Thì sao? Chẳng nhẽ cô định dùng ông nội ra để ép tôi hay sao?”
“Bây giờ cô vẫn còn trẻ, không hiểu được nước ở trong giới giải trí sâu thế nào.
Bây giờ cô nên chú tâm vào học, đừng có đi làm loạn thế này”
“Làm loạn? Lê Duyệt Tư, cô chỉ là đang sợ tôi vượt mặt cô phải không?”
Lê Ngọc Hi vừa nói vừa nhìn chäm chảm vào cô ta.
Ánh mắt lạnh lùng hết mức: “Tôi nói cho cô biết, lần này tôi quay về không vì thứ khác, chỉ là muốn đập cô rơi xuống 18 tầng địa ngục”
Lê Duyệt Tư chau mày lại: “Chuyện của năm đó chỉ là sự cố, cô dựa vào cái gì mà đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người tôi?”
“Cô im miệng cho tôi!”
Ánh mắt của Lê Ngọc Hi càng trở lên âm.
u hơn, giống như muốn ăn tươi nuốt sống: “Cô không có tư cách nhắc chuyện của năm đó, cũng đừng có ở trước mặt tôi bày ra bộ mặt của kẻ vô tội, chỉ khiến tôi càng thấy buồn nôn hơn”
Lạnh lùng vứt lại câu nói cuối, Lê Ngọc.
Hi quay người nhấc đôi cao gót một cách kiêu ngạo rồi bỏ đi.
Tô Kim Thư bắt một chiếc taxi quay về biệt thự, cũng là chuyện của nửa tiếng trước rồi Lúc cô tiến vào sân trong, phát hiện ngoài của biệt thử đã được mở sẵn, ngoài cửa còn đặt 2 chiếc vali da.
Cơn thịnh nộ bỗng chốc ập đến, cô lập tức bay vào nhà.
Trong phòng khách, 5 6 vali da nữa được vứt lung tung dưới sàn nhà.
Trên quầy rượu tinh xảo, đặt 3 cốc sữa nóng mới bị uống vài hớp, như muốn thách thức cái nóng bên ngoài Trong phòng trên tầng 2, tiếng cười và tiếng chửi mắng truyền xuống.
Tô Kim Thư giận đến cả người phát run.
Cô hít sâu 2 lần, năm chặt tay lại, từng bước từng bước đi lên tầng 2.
Hiện tại phòng ở tầng 2 là của cô, cửa phòng đã được mở toang ra.
Âm thanh của Lư Tuyết Cầm và Tô Bích Xuân truyền tới: “Thật không ngờ rằng, con tiện nhân kia cũng còn có bản lĩnh!”
“Trong thời gian ngắn như vậy, có thể đem được hết đồ trong nhà đổi hết rồi”
“Mẹ, mẹ đừng có coi thường nó, công phu trên giường của người ta vô cùng lợi hại đó nha!”
“Mẹ xem xem đống quần áo này, toàn là thương hiệu quốc tế”
“Còn có đồ trang điểm trên bàn, đồ dưỡng da, cho dù là mỗi tháng ba gửi cho con gần một trăm triệu tiền tiêu vặt, con vẫn không mua nổi”
“Đúng rồi Bích Xuân, sợ là con còn chưa biết? Đồ gỗ trong nhà này đắt đến mức nào đâu!”
.