Vừa rồi Tô Kim Thư nhớ là, ban nấy biểu cảm của Lệ Hữu Tuấn đột nhiên thay đổi sau khi đọc một số tài liệu gì đó.
Vậy điều gì đã xảy ra?
Đúng lúc Tô Kim Thư vẫn đang hồi hộp chờ đợi, chuông điện thoại trong túi cô đột nhiên vang lên ”Ting ting ting, tỉng ting ting…’ Tô Kim Thư lấy điện thoại di động ra và thấy đó là cuộc gọi từ một số không quen thuộc.
Cô nghi ngờ ấn nút trả lời: “Alo?”
“Tô Kim Thư, Tô Kim Thư, là tôi, là tôi.”
Bên kia điện thoại, giọng người phụ nữ vô cùng bối rối, dường như đang chịu đựng một cú sốc lớn.
Tô Kim Thư nhíu mày thật chặt: “Liễu Mộng Ngân, là cô đúng không?”
Liễu Mộng Ngân toàn thân run lên, ngay cả chân răng cũng phát run: “Tôi phải làm sao đây? Tôi vừa nhận được cuộc gọi từ Cố Đức Hiệp.
Anh ấy, anh ấy nói sẽ đến thành phố Ninh Lâm để tìm tôi…”
*Bây giờ cô đang ở đâu? Tôi qua tìm cô ngay”
Ngay sau khi Liễu Mộng Ngân nói xong địa chỉ, Tô Kim Thư đã cúp điện thoại và chạy ra ngoài.
Cố Đức Hiệp, anh còn dám quay lại.
Quán café Thiên Ngọc.
Tô Kim Thư bước vào và nhìn thấy Liễu Mộng Ngân đang thu mình trong góc và đội một chiếc mũ lưỡi trai.
Cô bước qua vài bước và ngồi đối diện với cô ta: “Vừa rồi trên điện thoại, cô nói rằng Cố.
Đức Hiệp sẽ trở lại thành phố Ninh Lâm, rốt cuộc là thế nào?”
Liễu Mộng Ngân sửng sốt, cả người cô ta run rẩy.
Khi cô ta nhìn lên và thấy người đi ngang qua là Tô Kim Thư, cô ta đột nhiên năm lấy cánh tay của Tô Kim Thư: “Tô Kim Thư, giúp tôi, làm ơn, giúp tôi”
Liễu Mộng Ngân toàn thân run lên, rất sợ hãi.
Đôi tay của Tô Kim Thư đỏ bừng cả lên: “Liễu Mộng Ngân, bình tĩnh, nếu cô không nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện, tôi biết giúp cô thế nào?”
Nói xong, cô gọi một cốc sữa nóng và một ít thức ăn, rồi đẩy đến trước mặt Lăng Mộng Ngân “Cô ăn chút gì trước đã, bình tình lại.”
Liễu Mộng Ngân ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa không kìm được nước mắt.
“Anh Lệ, anh Lệ đang phái người tới bắt tôi.” Sau khi nuốt miếng bánh cuối cùng, cô ta kinh hãi nói.
Tô Kim Thư rất ngạc nhiên: “Cô nói anh Lệ?”
Liễu Mộng Ngân gật đầu một cách tuyệt vọng: “Tôi biết chắc chắn là anh Lệ muốn tìm tôi để báo thù cho cô.
Anh ấy tưởng tôi ở cùng Cố Đức Hiệp, cho nên muốn bắt tôi.”
Tô Kim Thư bất giác cau mày: “Nếu Lệ Hữu Tuấn thực sự muốn bắt cô, cô nghĩ rằng mình có thể chạy trốn sao?”
“Đó là sự thật! Vừa rồi tôi đã nhìn thấy xe của anh ấy, chiếc xe đó đã bám theo tôi.
Tôi nhìn thấy một người đàn ông trong xe đeo kính râm, nên tôi nhân cơ hội chạy ra ngoài.”
“Vậy tại sao cô lại gọi cho tôi?”
Tô Kim Thư nhìn cô ta chắm chăm.
Đôi mắt của cô ta trũng sâu, da sạm vàng, trông rất hốc hác.
Có lẽ sau khi trải qua vụ bắt cóc ở biệt thự, cô ta cũng mất ăn mất ngủ và bị tra tấn.
Tô Kim Thư do dự một lúc: “Tôi có thể giúp cô, nhưng tôi có điều kiện”
Liễu Mộng Ngân sững sờ trong giây lát, sau một lúc bối rối, cô ta dường như đã hạ quyết tâm: “Chỉ cần không bắt tôi chết, điều kiện gì tôi cũng đồng ý.”
“Cô ở đây chờ tôi, tôi đi ra ngoài gọi điện thoại.”
Cô đứng dậy và đi ra ngoài quán cà phê, bấm số điện thoại của Lệ Hữu Tuấn.
Điện thoại đã được kết nối sau khi đổ chuông ba lần.
Giọng của Lệ Hữu Tuấn trầm ấm và ngọt ngào, hoàn toàn không còn là vẻ cáu kỉnh như vừa rồi: “Sao vậy, có phải đi dạo một mình chán lắm không?”
Tô Kim Thư cảm thấy lông ngực mình vô cùng ấm áp “Không, tôi có một chuyện muốn thương lượng với anh một chút.”
Giọng nói của Lệ Hữu Tuấn rất nhẹ nhàng và dịu dàng: “Nói đi”
Trong văn phòng của tòa nhà trụ sở, trợ lý Lâm mở trừng mắt, không dám tin vào mắt và tai của mình.
Lúc nấy, Lục Anh Khoa để lạc mất Liễu Mộng Ngân, ông chủ đã rất tức giận, như thể có thể xé xác mọi người thành nhiều mảnh ngay lập tức.
Nhưng khi vợ anh vừa gọi, anh dường như biến thành một người khác.
Giây đầu còn băng tuyết, giây tiếp theo.
là mùa xuân.
Trợ lý Lâm không khỏi rùng mình, những người yêu nhau thật là khủng khiếp.
Đầu dây bên kia, Tô Kim Thư ngập ngừng một lúc: “Anh Lệ, anh phái người đi tìm Liễu Mộng Ngân sao?”
“Đúng vậy”
“Thực ra, điều tôi muốn nói với anh là..
chát!”
Tô Kim Thư còn chưa nói xong, đột nhiên tay cô đau rát, chiếc điện thoại văng ra ngoài và rơi xuống đất.
“Tô Kim Thư, cô nói dối, cô đang gọi Lệ Hữu Tuấn! Cô muốn nói cho anh ta biết tung tích của tôi, tôi sẽ không tin cô nữa.”
Liễu Mộng Ngân giận dữ gầm lên, sau đó chạy ra ngoài.
“Này, Liễu Mộng Ngân, bình tĩnh”
Tô Kim Thư nhanh chóng nhấc máy, bấm vài nút rồi đuổi theo ra ngoài Chân của Liễu Mộng Ngân bị tật, lại không thể chạy nhanh nên Tô Kim Thư đã nhanh chóng đuổi kịp.
Cô nắm lấy túi xách của Liễu Mộng Ngân: “Liễu Mộng Ngân, nghe tôi giải thích.”
Liễu Mộng Ngân đấu tranh trong tuyệt vọng: “Tôi thật ngốc, cô hận tôi như thế sao có thể giúp tôi được! Tôi điên rồi nên mới tin cô, cô mau buông tôi ra.”
Cô ta hất mạnh tay Tô Kim Thư ra Cô ta cầm túi rồi chạy về phía ga tàu điện ngầm, được vài bước thì biến mất trong đám đông đông đúc.
Đôi mắt sáng của Tô Kim Thư vụt tắt.
Cô nhanh chóng tìm thấy một cửa hàng tiện lợi và gọi cho Lệ Hữu Tuấn qua điện thoại cố định: “Anh Lệ, tôi đang ở cổng nam của Quảng trường Thiên Trì.
Anh có thể nhờ Lục Anh Khoa đến đón lần lượt được không? Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh”
Một giờ sau Tô Kim Thư bước ra khỏi văn phòng của Lệ Hữu Tuấn.
Lệ Hữu Tuấn liếc nhìn Lục Anh Khoa: “Chuyện này cậu tự mình giải quyết, nếu thất bại, thì không cần trở lại lần nữa”
“Vâng.”
Lục Anh Khoa rời đi, Lệ Hữu Tuấn đút hai tay vào túi quân, thảnh thơi dựa vào mép.
bàn, nhìn đôi mắt của Tô Kim Thư sáng lên một cách kỳ lạ: “Không ngờ em cũng khá thông minh.”
Đây là lần đầu tiên cô được Lệ Hữu Tuấn khen ngợi, Tô Kìm Thư không khỏi có chút đắc thẳng.
Khóe miệng cô nhếch lên cười nói: “Anh đùa tôi à, học bá không phải hữu danh vô thực đâu, trước đây là anh coi thường tôi quá thôi.”
.