Một Thai Song Bảo Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu


Lục Mặc Thâm đặt ly rượu vang đỏ sang một bên và nhàn nhạt ngước nhìn cô: “Em thực sự muốn biết?”

Lúc này, nụ cười trên mặt Lê Duyệt Tư gần như đông cứng lại một cách rất rõ ràng, ¡ nhìn vào cũng có thể cảm nhận được sự ¡ của cô lúc này.

Cô khẽ nhìn anh và quả quyết gật đầu: “Chẳng lẽ em lại không được biết sao?”

“Vậy thì em đi theo anh.”

Lục Mặc Thâm đứng dậy, nắm lấy cổ tay Lê Duyệt Tư và sải bước về phía ban công.

Lục Mặc Thâm vừa buông tay thì Lê Duyệt Tư theo quán tỉnh phải tiến lên hai bước thì mới có thể đứng vững.

Cô tựa hai tay vào lan can trên ban công, và trong đầu cô lúc này không cảm thấy gì ngoài một khoảng trống rỗng, toàn thân cô dường như đang run rẩy: “Mặc Thâm, anh có phải là đã hối hận rồi? Anh thay lòng đổi dạ rồi có phải không?”

Giọng của Lê Duyệt Tư run lên khi cô ấy nói điều này. Quay lại đọc tại truyen.one để chúng mình có động lực ra chương mới nhé!

Nhưng cô ấy cố tình kìm nén những cảm xúc trong lòng, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ không cam tâm: “Nếu là thật, thì anh nên hủy hôn ước như một người đàn ông, thay vì lén lút như bây giờ…”

“Em làm loạn đủ chưa?”

Lục Mặc Thâm dựa vào tường châm một điếu thuốc.

Lê Duyệt Tư quay đầu lại, giật lấy điếu thuốc trong tay anh, dùng sức ném mạnh xuống đất: “Anh rõ ràng là không hút thuốc, anh hoàn toàn không hút thuốc bao giờ.”

Nhìn thấy vẻ tức giận đến hoảng loạn của cô, Lục Mặc Thâm biết lúc này dù anh có nói gì đi chăng nữa thì Lê Duyệt Tư cũng không nghe lọt tai.
Vì vậy, anh dịu giọng nói nhẹ: “Nếu em muốn, khi nào bình tĩnh rồi thì hãy đến tìm anh”

Nói xong, Lục Mặc Thâm liền xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng anh còn chưa kịp bước được hai bước, Lê Duyệt Tư đã chạy tới, ôm lấy eo anh: “Mặc Thâm, anh đừng lạnh lùng với em như vậy có được không, chúng ta chuẩn bị kết hôn rồi.”

Lục Mặc Thâm cúi đầu, nhẹ nhàng gỡ tay cô ra.
Sau đó quay lại và nhìn cô ấy một cái và trịch thượng nói: “Nói cho anh biết, em muốn lấy anh vì yêu anh, hay là vì Lệ Hữu Tuấn đã có người phụ nữ khác?”

Toàn thân Lê Duyệt Tư run lên sau khi nghe câu hỏi của Lục Mặc Thâm.
Cô không thể tin vào tai mình: “Anh, anh nói cái gì?”

“Tại sao ngay từ đầu em lại chọn đính hôn với anh? Rõ ràng là em quan tâm đến Lệ Hữu Tuấn nhiều hơn.”

” ở bên cạnh anh, chỉ cần em chịu một chút ấm ức là em sẽ không chút kiêng kị mà đi tìm anh ấy”

“Mỗi lần hẹn hò với anh, em đều nhờ Lệ Hữu Tuấn đưa về nhà”

“Bất kể em làm gì, em sẽ luôn đặt anh ta lên hàng đầu.
Là để làm cho tôi ghen tị, hay.

là để có thêm nhiều cơ hội ở bên anh ấy?

“Hay là… chỉ để tận hưởng khoái cảm được cả hai người đàn ông cùng lúc vỗ về?”

Lê Duyệt Tư sắc mặt tái nhợt, đột nhiên lùi lại mấy bước: “Làm sao, làm sao có thể.

Cô lắc đầu nguầy nguậy, khuôn mặt lộ vẻ kinh hoàng: “Không, không phải như vậy, là anh đang hiểu lầm em”

Lục Mặc Thâm nhìn cô: “Còn một tháng nữa là đám cưới của chúng ta, còn một tháng nữa để cho em tự hiểu rõ trái tim mình.
Hãy tự hỏi bản thân xem em có thực sự yêu anh hay chỉ yêu thích thú vui chinh phục của mình.”

Nói xong, Lục Mặc Thâm cho tay vào túi quần, xoay người rời đi.

“Mặc Thâm”

Lê Duyệt Tư muốn đuổi kịp, nhưng cô không biết tại sao, nhưng bước chân cô lại nặng như bị đổ đầy chì, rốt cuộc vẫn không thể tiến về phía trước.

Tại sao anh ấy lại nói như vậy? Người cô thích từ đầu đến cuối chỉ có duy nhất một mình Lục Mặc Thâm.

Cô chưa bao giờ thích Lệ Hữu Tuấn.

Nếu cô thực sự thích Lệ Hữu Tuấn thì cô đã ở bên anh ấy từ rất lâu rồi, thì làm sao Lê Duyệt Tư cô có thể đợi được đến bây giờ?

Lục Mặc Thâm chắc đã hiểu lầm điều gì đó.

Lê Duyệt Tư như chợt tỉnh, cô ấy nhấc chân chạy theo: “Mặc Thâm, Mặc Thâm.”

Chỉ trong phút chốc, bầu không khí của bữa tiệc vốn vui vẻ, hòa thuận lại trở nên rất xấu hổ vì sự xuất hiện của Lê Duyệt Tư.

Lâm Thúy Vân thở dài bất lực: “Nam thần, nếu không thì anh và Kim Thư ngồi đây một lát được không? Tài xế của tôi đã đợi tôi ở dưới lầu rồi.
Tôi đi về trước.

Không phải bóng đèn của hai người nữa đâu.”

Tô Kim Thư gật đầu “Vậy cũng được, vậy thì cậu nhớ chú ý trên đường nha.”

Sau khi lên chiếc Bentley, Lên Lâm Thúy Vân chán nản nằm xuống bên cửa sổ.

©ô nhìn khung cảnh thành phố đang vụt qua cửa sổ, thầm đếm từng ngọn đèn neon một.

Cảnh đối thoại giữa Lục Mặc Thâm và Lê Duyệt Tư đột nhiên xuất hiện trong đầu cô một cách rõ ràng.

Cô chớp chớp mắt, trong lòng đột nhiên có một tia kích động.

Quả nhiên là ân oán giữa những nhà hào môn giàu có là điều mà những dân đen như cô không bao giờ có thể hiểu được!

Cô thầm hy vọng Nữ thần Lê sẽ không coi mình như kẻ thù trong tưởng tượng của cô ấy!

Xét cho cùng, gia đình nhà họ Lâm của chúng cô cũng không có bao nhiêu tài sản.

Khi cô còn đang suy nghĩ miên man, mắt cô chợt lóe, một bóng người quen thuộc hiện ra.

“Chú Hứa, chú Hứa, chú lái xe chậm lại một chút.” Lâm Thúy Vân nhanh chóng ra hiệu cho người lái xe.

“Ö, vâng, thưa cô chủ.”

Tốc độ của ô tô giảm dần và từ từ dừng lại bên lề đường.

Lâm Thúy Vân năm trên cửa sổ, nhìn chăm chăm vào một chỗ bên cạnh lối đi một lúc lâu.

Với thân hình cao khoảng một mét tám mươi sáu, đeo kính gọng vàng, mặc một bộ đồ thường ngày màu xám nhạt.

Đó không phải là Lục Mặc Thâm hay sao? Có chiếc xe sang không đi mà lại tự đi bộ.
Thế giới của những người giàu thực sự không thể hiểu nổi.

Lâm Thúy Vân lười biếng ngả người ra sau, và định quay đầu lại.

Đột nhiên, một ánh mắt quét tới, Lục.

Mộc Thâm dường như quay đầu nhìn về phía cô.

Chết tiệt!

“Chú Hứa, chú Hứa, đi mau.”

Lâm Thúy Vân cuốn cửa kính xe lên với tốc độ ánh sáng.

“Được rồi.”

Chỉ là cửa sổ xe vừa mới kéo lên được một nửa, đột nhiên từ bên ngoài cửa sổ có một bàn tay thò vào trong.

“Mẹ kiếp.”

Lâm Thúy Vân sửng sốt và gần như bật dậy.

Cô quay đầu lại và thấy rằng đó là Lục Mặc Thâm.

Cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tức giận nhìn anh: “Giáo sư Lục, anh làm sao vậy? Muốn ăn cướp hả? Gia đình em không giàu bằng anh đâu.
Anh đang tìm nhầm đối tượng rồi đó.”

Nói xong lời này, nhưng không thấy Lục Mặc Thâm rút tay về, Lâm Thúy Vân nhất thời có chút nóng nảy: “Giáo sư Lục, anh còn chuyện gì không?

Nếu không, anh có thể thu tay lại giúp tôi được không”

Lục Mặc Thâm lười biếng dựa vào cửa xe, động tác vô cùng ưu nhã: “Thật sự là qua cầu rút ván, sao cô lại đối xử với vị cứu tinh của mình như thế này?”

Lâm Thúy Vân cau mày: “Anh muốn gì?”

“Đưa tôi về nhà.”

“Cái gì?”

Lâm Thúy Vân ngay lập tức chết lặng: “Tôi nói này, giáo sư Lục của tôi, anh giàu có như vậy, luôn làm ăn kinh doanh vài nghìn tỷ, tại sao không có xe? Có cần tìm đến tôi – một sinh viên nghèo đến đưa anh về sao?”

Lục Mặc Thâm hờ hững nói “Học sinh của tôi có người lái Bentley đưa đi đón về.
Quả thực là rất nghèo.”

Lâm Thúy Vân đột nhiên cả mặt chảy đầy vạch đen, cô thật không nói nên lời khi bị anh làm cho choáng váng.
Nói thế nào thì anh cũng đã cứu mạng mình, Lâm Thúy Vân đã suy nghĩ rất lâu rồi đáp: “Vậy được rồi, chỉ một lần này thôi, không có lần sau đâu.”

Nói xong, cô chuyển vị trí vào trong.

Lục Mặc Thâm cũng không khách khí mà mở cửa xe bước lên.
Kể từ lúc đó, chiếc Bentley chìm vào một không khí rất lạ lùng Lâm Thúy Vân luôn phải đề phòng nhân vật cầm thú bên cạnh mình, không biết anh †a sẽ làm ra hành động gì.

Nhưng Lục Mặc Thâm chỉ chống cảm bằng một tay, ánh mắt sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa sổ, thậm chí không nhìn cô ấy trong suốt quá trình.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui