“Chịu trách nhiệm nghĩa là sao?” Tô Kim Thư dường như có chút không thể tin được.
Lâm Thúy Vân nghiến răng đáp: “Mình cũng không hiểu rõ lắm.
Lúc trước Nhan Thế Khải cũng không nói rõ.
Mình đang định theo dõi thì bị cha gọi đi.
Về phần anh †a, anh ta nói mình sẽ chịu trách nhiệm.
Có khi nào là đính hôn không? Chắc không phải đâu”
Tô Kim Thư đột nhiên im lặng.
Nhan Thế Khải là một người tốt bụng, thế nên chuyện Liễu Minh Hoa phá thai thực sự cảm thấy áy náy.
Và nếu như anh ta vì tự trách mà đính hôn với Liễu Minh Hoa thì ngay cả chuyện kết hôn cũng không phải là điều không thể.
“Kim Thư, hai ngày nữa Nhan Thế Khải sẽ đưa Liễu Minh Hoa đến gặp bố mẹ anh ta.
Mình nghĩ rằng tám mươi phần trăm là hai người họ sẽ đính hôn.”
Lâm Thúy Vân nghiến răng khi nói điều này: “Là bạn bè, mình nghĩ chúng ta phải có nghĩa vụ để Nhan Thế Khải nhìn thấy bộ mặt thật của Liễu Minh Hoa.”
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt của Tô Kim Thư có chút nghiêm trọng.
Lục Anh Khoa nhìn thấy vẻ mặt của cô qua gương chiếu hậu, anh nhẹ giọng hỏi: “Thưa cô, cô có cần giúp gì không?”
Tô Kim Thư định thần lại, cô cười và lắc đầu: “Không, chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Lục Anh Khoa là người của Lệ Hữu Tuấn.
Thế nên nếu để anh ta biết cô vẫn xen vào chuyện liên quan đến Nhan Thế Khải, thì Lệ Hữu Tuấn chắc chắn sẽ không vui.
“Dạ vâng.”
Lục Anh Khoa nhìn Tô Kim Thư một cái, rồi nhanh chóng quay đi chỗ khác.
Sau khi trở về biệt thự của núi Ngự Cảnh, Tô Kim Thư nằm bò trên giường.
Trong khi đang lưỡng lự không biết phải làm gì với Nhan Thế Khải thì điện thoại của cô reo lên.
Cô liếc nhìn màn hình và thấy rằng đó là cuộc gọi của Lệ Hữu Tuấn.
Cô vội vàng chạy đến, mắt sáng lên bấm nút trả lời: “A lô”
Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô gái ở đầu dây bên kia, Lệ Hữu Tuấn chỉ cảm thấy mọi phiên muộn và mệt mỏi cả ngày hôm nay đều tan biến.
Anh đứng trước cửa sổ khách sạn, nhìn cảnh đêm bên ngoài, dịu dàng nói: “Em đang làm gì đấy?”
Khuôn mặt của Tô Kim Thư hơi ửng hồng, và mạnh dạn nói: “Em đang nghĩ không biết khi nào anh Lệ mới xong việc để gọi điện cho mình đây.”
Khóe miệng Lệ Hữu Tuấn hơi nhếch lên đầy vui vẻ: “Sao vậy? Bây giờ anh mới gọi điện cho bà Lệ, nên không vui sao?”
Tô Kim Thư ôm lấy gấu lớn lật người trên chiếc giường lớn êm ái: “Nếu bà Lệ thực sự khó chịu, ông Lệ định làm gì?”
“Vậy thì ông Lệ sẽ về ngay trong đêm để về xin lỗi bà Lệ luôn có được không?”
Tô Kim Thư nhanh chóng ngồi dậy: “Không cần đâu.”
Cô sẽ không nghi ngờ gì nếu cô muốn như vậy thì Lệ Hữu Tuấn sẽ thực sự quay về ngay trong đêm bằng cách thuê nguyên một chuyến bay.
Cô sẽ không làm vậy đâu!
Lệ Hữu Tuấn nhẹ nhàng nâng khóe miệng lên.
Giọng nói trâm và khàn mang theo chứt uể oải khiến trái tim Tô Kim Thư gần như: mềm đi: “Bà Lệ có phải là đang cảm thấy có lỗi với anh?”
Tô Kim Thư trở mình và đè lên người của.
con gấu bông đáp: “Anh đoán xem.”
“Em có nhớ anh không?”
“Cốc cốc cốc!”
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa không gấp cũng không chậm, vô cùng ổn định.
“Mời vào.”
Cánh cửa được đẩy ra, trợ lý Lâm bước vào: “Ông chủ, bà chủ đã đang ở bên ngoài bây giờ.”
Lệ Hữu Tuấn hờ hững ngước mắt lên, xoay người đứng dậy đi về phía cửa.
Nhìn theo bóng lưng cao lớn của Lệ Hữu Tuấn, trợ lý Lâm do dự một lúc, sau đó lại nói: “Ông chủ, vừa rồi tôi nghe thấy bà chủ và ông cụ gọi điện thoại bên ngoài, nói rắng ngày mai sẽ sắp xếp cho anh gặp cháu gái của tư lệnh Phùng.”
Bước chân của Lệ Hữu Tuấn ngừng lại.
Đồng tử của anh dường như tối lại, lạnh giọng hỏi: “Còn nói gì nữa?”
Trợ lý Lâm nghiến răng đáp: “Còn nói rằng ba tháng sắp tới anh đừng hòng rời khỏi thủ đô.”
Thành phố Ninh Hải, tại biệt thự núi Ngự Cảnh.
Sau khi Tô Kim Thư cúp máy, khuôn mặt nhỏ nhắn đó vẫn còn đang ửng hồng.
Cô ngây người nhìn dòng chữ “Lệ Hữu Tuấn” trong điện thoại, chọc nhẹ đầu ngón tay trắng nõn lên trên màn hình.
Cô xóa ba chữ “Lệ Hữu Tuấn”, và chậm rãi đổi thành “chồng”.
Chồng của cô!
Nhìn thấy chữ này, Tô Kim Thư không khỏi mím môi cười thầm đầy hạnh phúc.
Khi cô chuẩn bị ấn nút lưu thì bàn tay cô lại khưng lại, cô sợ răng nếu bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao? Cô liền nhanh chóng xóa cái tên này và thay vào đó là “ông chủ lớn”.
“A,a, ai Tô Kim Thư ôm gấu bự tung tăng trên giường, khích động hét lên mấy tiếng.
Cuối cùng, cô ấy lăn và đè trực tiếp lên con gấu, đưa tay ra chọc vào mắt con gấu: “Gấu lớn à gấu lớn, phải làm sao bây giờ?
Hình như tôi hơi nhớ anh ấy rồi”
Sau khi nằm xuống, cô đỏ mặt và tự lẩm bẩm: “Tô Kim Thư, mày thật là nhiều chuyện.
Mới chỉ chia tay một ngày mà thôi, sau này còn phải xa nhau nhiều lần nữa, mày nên tự kiềm chế trái tim thiếu nữ của mình đi.”
Nhưng điều cô không hề nghĩ tới là cụm từ không được lâu thực sự đã thành hiện thực.
Trong mỗi ngày cô đơn mất ngủ, chỉ cần anh nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhản quyến rũ kia, đều sẽ trở thành nỗi đau đến khó thở của Lệ Hữu Tuấn.
Đêm nay, cô mơ thấy Lệ Hữu Tuấn, nên Tô Kim Thư ngủ tương đối yên bình.
Vì đồng ý với Phương Trí Thành, Tô Kim Thư đã trực tiếp đến tiệm ảnh Bách Tâm vào buổi chiều.
Mộ Mẫn Loan là một nữ hoàng điện ảnh và về cơ bản không có scandal nào trong suốt năm năm ra mắt vì vậy, cô có một lượng fan đông đảo, và Tô Kim Thư biết rõ điều này.
Nhưng khi cô vội vàng chạy đến cơ sở quay phim và nhìn thấy đám đông bên ngoài vẫn bị sốc: “Mộ Mẫn Loan, em đẹp quá, cố lên.”
“Mộ Mẫn Loan, cố lên, nữ thần, anh yêu em: Bên ngoài tiệm ảnh Bách Tâm, đều ngập tràn trong tiếng hò hét của người hâm mộ Trong studio, Mộ Mẫn Loan tháo kính râm ra, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mày thanh tú khẽ cau lại.
Cô luôn thích sự yên tĩnh nên mỗi khi nhận lời đóng quảng cáo, điều quan trọng nhất là yêu cầu hành trình phải được giữ kín.
Nhưng là ai đã làm rò rỉ lịch trình của cô ấy lần này?
Sau khi biết tin, cậu Tư cũng vội vàng chạy tới.
Vừa bước vào cửa, sắc mặt anh tuấn trở nên ảm đạm: “Ai là người phụ trách công ty của các người”
Các nhân viên trong phòng thu đưa mắt nhìn nhau, không dám phát ra tiếng động.
“Tôi sẽ tìm ra kẻ đã làm rò rỉ lịch trình của cô Mộ.
Sớm muộn gì cũng phải thông báo cho sếp của các cô và chuẩn bị nhận thư từ luật sư đi.”
Các nhân viên run lên vì sợ hãi, Mộ Mẫn Loan cuối cùng cũng lên tiếng.
.